Nỗi nhớ

20 Tháng Sáu 201012:00 SA(Xem: 10317)
Nỗi nhớ

634144047208296286_215x253 Nỗi nhớ    

 

  Tưởng nhớ Dương Thành Sương, K1- CTKD

 đã bỏ mình vì đất nước, để lại người vợ mới 

 cưới, son trẻ.

 

 Bài viết dưới đây ẩn chứa tâm tình góa phụ.

 

 Bùi Đình Phùng

 

 

  Chuyến bay Chicago-Montréal tuy không quá lâu,nhưng cũng đủ dài để Thụy chập chờn trong cơn mê bồng bềnh. Nàng chợt thức giấc khi có loa phóng thanh của phi công trưởng lanh lảnh bằng hai sinh ngữ Anh và Pháp, báo cho hành khách biết là chỉ còn mười phút nữa, phi cơ sẽ đáp xuống phi trường Dorval của thành phố Montréal. Phi trường ấy hầu như biến mất giữa màn tuyết bạc mênh mông vô tận. Phi cơ càng xuống tới gần mặt đất, thì những đốm trắng, đỏ mờ nhạt xa xa càng dần dần xuất hiện. Cả một vùng rộng mênh mông, đầy những ánh đèn muôn màu như đang nhẩy múa, di động làm nhốn nháo những hành khách hiếu kỳ.


 Montréal không xa lạ gì với Thụy, vì nàng đã đến đây công tác cả hai tháng nay rồi. Lần nào cũng vậy, nàng rời Mỹ ngày thứ hai và trở lại xứ Cờ Hoa ngày thứ sáu. Nhưng công tác lần này,nàng sẽ ở lại xứ tuyết lạnh hai ngày cuối tuần và thứ sáu tuần sau,nàng mới trở lại Hoa Kỳ. Khi thông báo cho hãng biết là nàng sẽ ở lại Canada cuối tuần này,thì chàng manager trợn mắt ngạc nhiên. Càng kinh ngạc hơn nữa,lại là chính con bé Thu,con gái duy nhất của nàng với Sương. Cháu đã tốt nghiệp nha khoa tại trường đại học Temple,thành phố Philadelphia và đang hành nghề tại Riverside California. Tuy bây giờ,hai mẹ con không ở chung một nhà,nhưng hai ngày cuối tuần hoạc các ngày lễ,họ lại khắng khít quấn quít bên nhau. Mặc dù, hấp thụ nền văn hóa tây phương,nhưng cả hai hầu như vẫn chưa hòa nhập vào nếp sống Mỹ. Năm Thu 16 tuổi,Thụy vẫn coi con như còn bé bỏng. Và cả ngay bây giờ,cháu đã hơn 23 tuổi,mà vẫn còn nhõng nhẽo,ôm ấp mẹ và bắt mẹ xoa lưng để ngủ. Hạnh phúc ấy là một liều thuốc an thần,niềm vui bất tận của Thụy,giúp nàng chống đỡ tất cả những chông gai,chướng ngại của cuộc đời…


 Bây giờ,tự nhiên Thụy lại cố tình bỏ hai ngày cuối tuần xa con và lạc lõng tuốt bên trời Canada lạnh buốt xa xôi kia,thì Thu không ngờ vực sao được. Khi điện thoại cho con,Thụy cũng cảm thấy hơi ngượng và xấu hổ,giống như nàng đang lén lút làm điều gì xấu xa. Chuyện này thực ra Thụy cũng không kiềm chế được chính mình. Mọi sự dù mới xẩy ra tuần trước,thật bất ngờ ,ngỡ ngàng,nhưng cũng khuấy động mãnh liệt tình cảm khép kín,tưởng như băng giá của nàng…


 Đang xếp hàng tại phi trường Dorval để cho viên chức Canada khám xét giấy tờ và hành lý xách tay,thì có một âm thanh xa lạ từ đâu vang vọng tới bên tai nàng. Nhìn ngược,nhìn xuôi không thấy ai,nàng định lờ đi,nhưng những tiếng gọi Thụy,Thụy…lại nổi lên sát bên tai,làm nàng ngơ ngẩn.Đột nhiên,một chàng trung niên cao lớn,râu ria xồm xoàm,khoác chiếc áo manteau đen xì,đứng xa xa phía trước,đang quay đầu lại,vẫy tay chào nàng.Quái lạ,ông này là ai mà Thụy không nhớ ra nhỉ ! Mãi một lúc sau,khi vượt qua trạm kiểm soát để tiến tới văn phòng mướn xe,Thụy mới chợt nhớ ra,chàng ta là Đạo ,cùng học ở Văn khoa đại

học Đà Lạt năm xưa với nàng. Có điều ,bây giờ,chàng ta để râu ria xồm xoàm,nước da xạm nắng,trông như một anh Mễ nào đó,nên Thụy mới không nhận ra được. Sau khi Sương -chồng nàng- tử nạn,Thụy vẫn ở lại Đà Lạt,tiếp tục học cho hết ngành cử nhân.Nàng xin vào nội trú tại khu cư xá nữ sinh viên để bảo đảm an toàn và có thêm nhiều bạn nữ sinh viên khác cho khuây khỏa nỗi mất mát đắng cay,bất ngờ về người chồng đầu gối tay ấp của mình. Nàng cắm đầu cắm cổ học,miệt mài trong thư viện,như cố quên đi những vui chơi hào nhoáng bên ngoài. Chỉ khi nào thư viện đóng cửa,nàng mới một mình lủi thủi lê bước về đại học xá. Những lúc rảnh rỗi,Thụy lại tới căn nhà cho thuê của vài người bạn học trên đường Võ Tánh,đăm chiêu ngắm nhìn ngôi trường Chiến Tranh Chính Trị vẫn hiên ngang sừng sững,như quên đi người góa phụ trẻ đẹp,đang héo hắt nhớ thương người tình trăm năm,đã bỏ mình tại dẫy nhà vô tình kia. Càng nhìn thấy ngôi trường ấy,Thụy lại càng ngã gục xuống,chân tay bủn rủn,đầu đập mạnh xuống sàn,làm cả đám bạn bè lo sợ cuống cuồng.Ba năm dài đằng đẵng,Thụy vẫn gắn miếng vải đen to lớn trên vạt áo,như biểu hiện khăn tang cho chồng,không màng tới lời ong bướm xa xôi của đám nam sinh viên cùng học trên viện với nàng. Nhưng Thụy có ngờ đâu,một chàng sinh viên cùng ngành,nhưng học trên một lớp,vẫn âm thầm yêu thương,theo sát bên mình. Mối tình câm ấy của Đạo đã kéo dài hơn bốn năm trời. Đạo là bạn của Thân, anh ruột nàng. Bạn của anh trai mình,thì có cả đám,hơi sức đâu Thụy để ý tới. Hơn nữa,khi bắt đầu vào lớp đệ tam,gia đình đã gửi nàng về học tại thủ đô Sài Gòn trong khi đó nhà vẫn ở Vũng Tầu. Tiệm mắm ruốc nổi tiếng Bà giáo Thảo chính là cơ sở kinh doanh do đấng sinh thành của nàng làm chủ. Hồi Thụy lấy chồng,Thân có mời Đạo tới tham dự,nhưng Thụy đâu để tâm tới. Ngay cả đám tang của Sương,Đạo cũng chỉ đứng xa xa,lâm râm cầu nguyện cho người chồng quá cố của nàng,dù chàng rất muốn chạy lại an ủi. Chỉ có một lần duy nhất-khi nàng đang học năm thứ ba-Thụy ngỡ ngàng gặp Đạo tại gia đình nhà nàng vào dịp tết nguyên đán,khi anh Thân cùng Đạo tới chúc tuổi cho bố mẹ

mình. Hầu như anh Thân cố tình sắp xếp cho hai người có nhiều dịp gặp mặt nhau,để Đạo có dịp tỏ tình với nàng,dù vào thời điểm ấy cháu Thu đã gần hai tuổi,do ông bà ngoại chăm sóc.Trở về trường,Thụy đã hết lạnh nhạt với Đạo,mà coi chàng như người thân,người anh đáng kính của mình. Trước vẻ thờ ơ, lạnh tanh về tình cảm,nhất là về tình yêu trai gái, Đạo rất ngại ngùng khi mở lời tỏ tình của mình.Những câu nói kia biết đâu lại chẳng trở nên thô kệch,kịch cỡm của chàng si tình,ngô nghê mới lớn. Khi đi chơi với Thụy,chàng thấy nàng rất tự nhiên,như thể chàng chính là anh ruột vậy. Thôi thì cố ráng đóng cho đúng vai người anh hờ, còn hạnh phúc hơn là cô đơn, lủi thủi một mình nơi xứ mù sương muôn thủa.Dù bề ngoài thờ ơ trước sự săn đón của Đạo,Thụy cũng thừa hiểu là chàng ta đang để ý tới nàng. Nhưng tình yêu chồng vợ của nàng với Sương ,dù đã hơn ba năm trôi qua,vẫn cứ lãng đãng đâu đây. Nó như màn sương dầy đặc phủ ngập tâm tư, vật vã nàng chết lịm trong nỗi nhớ khôn nguôi. Làm sao nàng có thể quên mối tình ấy để bắt đuổi theo duyên mới.


 Thấm thoát mà đã hơn hai chục năm. Đời người ,sao quá mau và cũng quá kỳ lạ. Hai người lại trùng phùng ở một vùng đất xa xăm,tuyết phủ trắng xóa,như duyên phận bạc bẽo của con người. Một thứ tình cảm tiềm ẩm từ một cõi xa xôi nào đó,tưởng đã tắt ngúm từ lâu,bây giờ lại bùng cháy,mà cả hai không sao hiểu nổi. Hay đó là duyên phận tiền kiếp,bắt chia phôi,thăng trầm bao nhiêu năm,rồi mới lại kết hợp ?


 -Cho phép anh tới hotel đón Thụy ,đi ăn tối được không ?

 Tiếng Đạo thì thào,run rẩy qua hành lang dài hun hút,gió lạnh se sắt khi hai người song hành,rảo bước qua bãi đậu xe. Thụy định mở miệng từ chối,nhưng môi nàng như khô cứng lại,nàng đành chịu khuất phục và e ấp gật đầu.


 Tuyết phủ ngập đường,chiếc xe chao đảo,lắc lư như người say rượu. Khách sạn Quality do hãng đặt cọc trước,nằm tại quận Anjou,không xa phi trường là bao-chưa đầy 15 cây số-nhưng Thụy đã lái gần một tiếng đồng hồ. Ngâm mình trong làn nước nóng,pha lẫn vài giọt Chanel số 5 trong bồn tắm,Thụy cảm thấy thoải mái,nhẹ nhàng sau hai chuyến bay Orange county tới Chicago và từ Chicago tới Montréal. Khỏa thân đứng trước gương,ngắm nhìn mình hồi lâu,Thụy tự bằng lòng với vóc dáng,tấm thân gọn gàng,không bầy hầy,xồ xề của một góa phụ gần ngũ tuần của mình. Nàng tự an ủi,ít ra mình cũng là gái một con,trông mòn con mắt.

Các cụ ta xưa kia vẫn thường khen như vậy mà ! Với vóc dáng thon thả,mảnh mai của người Á Đông,một số đàn ông,hay ít ra là các đồng sự người Mỹ,đều đoán thầm là nàng chỉ trạc bốn mươi là cùng. Ai bé cái lầm thì mặc kệ chứ !


 Không biết phải ăn mặc thế nào cho vừa lịch sự,vừa ấm cúng,lại có vẻ hơi khiêu khích để đi ăn chung với chàng sinh viên khờ khạo ,si mê nàng như điếu đổ năm nào. Thôi thì mặc đại chiếc jupe bằng dạ đen mềm mại cộng với chiếc áo len hàng cashmere mầu xanh đậm,hơi hở ngực một chút. Khoác chiếc áo manteau bên ngoài để chống hơi lạnh cùng với đôi găng tay mầu xám đậm và một chiếc khăn quàng hờ hững cho thêm phần duyên dáng. Chỉ còn 15 phút nữa là tới giờ hẹn. Thụy đi tới,đi lui,trông có vẻ xốn xang như người mới biết yêu.Chẳng lẽ bây giờ Thụy có thể mơ mộng được nữa hay sao ? Bao nhiêu năm khép kín,ôm ấp bé Thu để sống. Vui với tiếng cười đùa của con. Hình ảnh ấy của con là một sự kết hợp tuyệt vời giữa chồng và nàng.

Nụ cười hóm hỉnh,khóe mắt đa tình,ranh mãnh,giống y hệt bố nó.Mẹ nó chết mê chết mệt cũng vì hình ảnh ấy.


 Hình ảnh Sương sống dậy thật mãnh liệt.Chàng sinh viên sĩ quan Thủ Đức đầu hớt cao,gần như trọc lóc,đã bao lần rúc vào ngực nàng ,như muốn chết ngộp trong hơi thở nóng hổi của người yêu.Những ngày về phép tại Sài Gòn,là những lần đam mê chất ngất.Hai người dung dăng dung dẻ,nắm tay nhau ,đuổi bắt trên đại lộ Lê Lợi,đua nhau húp xì xụp những tô bún ốc nóng hổi,thơm lừng tại chợ Bến Thành chen chúc người qua lại. Bóng đêm phủ ập tới,hai kẻ tình si lại dập dìu tại các vũ trường Tự Do,Arc En Ciel…như truyền hơi ấm cho nhau. Đôi khi lãng mạng ,tình tứ hơn,họ lại đưa nhau tới những quán ăn mờ ảo tại Thủ Đức để tự do quyện chặt lấy nhau như loài sam,không muốn lìa xa.Có khi cặp nhân tình lại đưa nhau tới các vườn cây ăn trái tại Lái Thiêu,bứt ăn những trái măng cụt ,mọng mùi sữa,như hơi thở phập phồng nóng hổi của người yêu,khi hai người nằm đè lên nhau ,nấp dưới những lá cây dầy đặc,đồng lõa


 Tiếng gõ cửa nhè nhẹ,đứt quãng nhiều lần nơi phòng trọ,làm tỉnh cơn mê của Thụy.Nàng lau nhẹ giọt lệ long lanh trên khóe mắt và bước ra ngoài gặp Đạo.Chàng đưa nàng tới quán ăn khá lớn,ngay tại trung tâm thị tứ Montréal về đêm. Dù trời khá lạnh,hàng chục độ dưới không độ C,mà dân chúng,trai thanh gái lịch vẫn dìu nhau tấp nập ngoài đường phố. Hàn huyên hồi lâu,Đạo mới thố lộ là chàng đã ly dị vợ được mười năm, sống và làm việc tại New York. Có một cô con gái 14 tuổi đang sống với mẹ. Ban đầu,Thụy uống vang đỏ cho dễ tiêu đồ ăn,nhưng cuối tiệc lại đua đòi uống cognac hiệu Courvoisier cho ra vẻ tay sành đời như bao đàn ông , con trai khác,nên nàng hơi ngà ngà say,dù rượu đã được pha rất nhiều soda. Tan tiệc,nàng không thể tự đi một mình,mà cần có Đạo xốc vai,dìu bước. Lợi dụng cơn say ngất ngư của Thụy,chàng đã ôm hôn nàng. Nhưng Thụy đã phảnh ứng mạnh. Tay cầm chiếc bóp nhỏ xíu, quật mạnh vào mặt Đạo. Miệng la hét vang rền như một người điên :


 -Cút…cút…đừng lợi dụng.


 Vừa la bai bải,vừa ù té chạy ra giữa đường lộ,làm Đạo sợ hãi quá,phải cố chạy theo năn nỉ nàng :


 -Xin lỗi Thụy,anh hơi quá chén,nên không kiểm soát được hành động của mình.Hãy tha thứ cho anh đi Thụy.

 -Hôm nay hơi mệt,xin đưa em về.


 Trở lại khách sạn,Thụy vào ngay quán ăn,nơi tầng trệt,kêu hai ly soda chanh uống cho tỉnh táo và trò chuyện với Đạo. Khi chỉ còn lại một mình,nàng kêu thêm hai ly trà nóng nữa ,rồi kéo ghế ngồi sát cửa kính,mông lung nhìn vào màn đêm Montréal lạnh buốt. Từng lớp tuyết rơi,phủ ngập đường xá. Xe cộ đậu hai bên đường, nhấp nhô như những con tầu đóng băng. Hơi nóng của trà,pha thêm chút chanh , làm nàng tỉnh táo dần. Nàng tự trách mình : không hiểu tại sao ta lại có thái độ, phản ứng quá mãnh liệt như vậy đối với Đạo.

Nếu nói là ghét Đạo ,thì tại sao nàng lại bồn chồn, lựa lọc áo quần để đi chơi với chàng. Phản ứng mạnh bạo kia, phải chăng là dấu hiệu mở đầu cho tình yêu mới của nàng ? Chính Thụy cũng không hiểu nổi nàng nữa.


 Không còn biết say hay chăng, vừa đặt mình xuống giường là nàng đã thiêm thiếp trong giấc nồng.

Trong cơn mộng mị,nàng lại mơ thấy chồng nàng :


  Sau khi tốt nghiệp trường bộ binh Thủ Đức,Sương được phục vụ tại trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Cùng thời điểm ấy ,Thụy cũng đậu bằng tú tài hai. Gia đình Thụy chưa muốn cho con lấy chồng ngay,và muốn nàng tiếp tục học hết đại học.Điều đòi hỏi ấy không có gì trở ngại với Sương,nên chàng bàn với Thụy là nên ghi danh tại viện đại học Đà Lạt. Nhưng gia đình nàng hơi nghi ngại,vì sợ thân gái xa nhà,liệu có gì bất ổn chăng. Cuối cùng,gia đình nàng chấp nhận cho họ lấy nhau,với điều kiện là Thụy vẫn tiếp tục con đường học vấn tại đại học. Đám cưới đôi trẻ được tổ chức đơn giản tại ngôi nhà nguyện nhỏ nhắn, xinh xắn, với cha chủ tế Nguyễn văn Lập-viện trưởng đại học Đà lạt-. Dù hai họ và bạn bè chỉ có mấy chục người,nhưng ngôi nhà nguyện đã trở nên nhộn nhịp,ấm cúng hẳn lên. Khác đám cưới của Nguyễn tường Cẩm,với khăn đóng áo dài,mang đầy ý nghĩa cổ truyền,dân tộc. Lần này với Dương thành Sương ,đám cưới lại được tổ chức theo lề lối nhà binh, trông hùng tráng và phong sương của con nhà lính. Chàng rể,với bộ dạ phục sĩ quan mùa đông,còn cô dâu lại áo đầm tây phương. Họ nghiêng đầu qua hàng rào sinh viên sĩ quan khoảng mười người đã chờ sẵn bên ngoài nhà nguyện,với kiếm tuốt trần sáng loáng,châu đầu vào nhau thành hình cánh cung,chào mừng cô dâu chú rể chui qua,chuẩn bị dấn thân vào một cuộc đời mới đầy chông gai,mang nặng trách nhiệm gia đình…Cuộc sống của hai vợ chồng thật thanh bình,hạnh phúc. Thụy vẫn tiếp tục học văn khoa tại viện đại học Đà Lạt.Còn Sương,ngoài việc làm phụ khảo tại trường quân đội ,chàng còn dậy thêm môn anh văn và việt văn tại trường tư thục Trí Đức và Văn Học. Lương bổng sĩ quan thời chiến và

dậy học kiếm thêm,cũng gọi là tạm đủ cho đôi tân hôn trong thời buổi loạn ly. Những lúc không có lớp,Thụy đều ở lại thư viện học bài,làm bài. Không khí trong lành,đồi núi chập chùng,những hàng thông xanh rì, đong đưa theo làn gió lạnh nhè nhẹ,tạo cho nàng cảm giác bay bổng ,an lành. Nàng có cảm tưởng như đang sống trong cõi thần tiên,không biết chiến tranh đang bủa vây, tràn ngập xứ sở đọa đầy của mình. Từ ngày Sương về phục vụ tại Đà Lạt,cha viện trưởng nhân từ đã giúp chàng một nơi ở thanh lịch,nằm ngay trung tâm thị xã.

Đó là căn villa xinh xắn nằm trên đường Trương vĩnh Ký,cùng ở chung với Trần Đại,Trần đắc Đạt và Bùi đình Phùng.Vài tháng sau,Đạt và Phùng đều rời khỏi căn villa kia,dọn vào ở nơi cư xá sĩ quan độc thân của quân trường,chỉ còn lại chàng và Đại mà thôi.


 Ở chung với chồng,nàng được nghe những danh từ lạ tai,mà thỉnh thoảng chàng đã kể cho nàng nghe,như Phát điếc,Xuân tóc đỏ,Ngọc một viên,Quý ruồi tái béo,Vinh mập,Lan mù…Những danh nhân kỳ lạ ấy đều là những sĩ quan cùng phục vụ với chồng,mà mấy ông con trai hay gán ghép cho nhau những bí danh,nghe phát khiếp và rùng mình. Thỉnh thoảng,có những ngày chúa nhật,Sương phải làm sĩ quan trực ở cổng chính của trường,Thụy cũng đòi đi theo.Nàng nhận thấy,ngoài việc xem xét kẻ lạ mặt,chào hỏi các sĩ quan,chàng còn kiểm soát giấy xuất trại của sinh viên sĩ quan nữa. Những bà mẹ già,tóc bạc da mồi, lưng còng trĩu nặng,cố nở những nụ cười móm xọm,ôm ấp trìu mến những đứa con,đứa cháu,đang cố gắng trau dồi binh sử,để sau này trở thành những chiến binh bảo vệ đất nước. Cảnh già trẻ quây quần,hỏi han tíu tít,chia ly,làm Thụy thật mủi lòng,cảm động. Có những thiếu nữ xinh xắn,ăn mặc theo thời trang, cặp nách những chàng sinh viên hào hoa,sánh vai trước cổng trường,tung tăng dạo phố,như tạo khung cảnh hoa đăng của ngày lễ hội. Đôi khi lại có các cô ăn mặc quần áo bà ba, tay xách nách mang đủ thứ hoa quả, trái cây,xuống xe lam trước cửa trường. Có kẻ thì thăm người yêu, có người lại là em gái từ ngàn dặm xa xôi.

Những đôi mắt long lanh rướm lệ, những nụ hôn vội vàng từ giã làm Thụy thấy nao nao trong lòng.


 Thụy chợt tỉnh cơn mê, tuột khỏi giường kiếm nước uống, rồi cười vu vơ. Trong cơn mộng mị, nàng như bồng bềnh, bay bổng từ nơi này tới nơi khác.Từ những kỷ niệm xa xăm cho tới những day dứt kinh hoàng.

Nàng đã thức giấc nhiều lần. Có khi cười khúc khích, có lúc la hét, khóc thút thít một mình.Nếu ở nhà, thì bé Thu đã ôm lấy mẹ,lau nước mắt cho mẹ và an ủi nàng thật nhiều. Với những cơn mê say tình ái đầu đời, Thụy như quyện chặt lấy nó.Mộng và thực cứ luẩn quẩn đâu đây. Bao nhiêu năm nay, những chàng trai đa tình đã nhìn nàng như người đẹp liêu trai, người góa phụ học thức, có địa vị cao, có sắc đẹp khiêu gợi, nhưng lạnh lùng băng giá. Người ta mến mộ yêu thương nàng, như muốn xấn xổ bước tới, nhưng e dè sợ sệt,lại muốn rút lui…Gặp Đạo,người bạn cũ,đã hiểu rõ nàng rất nhiều. Nàng muốn dành cho Đạo nhiều cơ may, hầu có thể làm lu mờ hình bóng người yêu, người chồng quá cố của nàng. Sau bữa ăn tối đầu tiên, với những lầm lỡ tai hại, Đạo đã được nàng tha thứ và lại cho chàng thêm một cơ hội nữa là đươc dung dăng dung dẻ với người đẹp vào hai ngày cuối tuần. Tình cảm đặc biệt này, chàng chờ cả mấy chục năm nay, bây giờ mới thành sự thật.


 Đã hơn hai tháng công tác tại Montréal,ngay đúng vào mùa giá lạnh, Thụy chưa có dịp đi ngắm phố phường của thành phố bắc Mỹ này. Người ta đang muốn biến nó thành một đô thị của Pháp và đòi tách rời ra khỏi Canada trù phú.Ngoài những bữa ăn trưa tại hàng quán địa phương,nàng lại còn tới nhà hàng Chez Lien,do vợ chồng người Việt còn trẻ măng làm chủ-nằm trong hệ thống nhà hàng do Nguyễn đình Chính, một thụ nhân khóa một điều hành-để ăn tối và thưởng thức những món ăn Việt Nam ấm áp tình người, tán dóc tiếng Việt thỏa thích. Bây giờ,có hai ngày nghỉ cuối tuần, nàng sẽ được Đạt dẫn đi thăm mọi thắng cảnh của Montréal tráng lệ.


 Montréal hãnh diện với Olympic Stadium của mình. Vận động trường hình tròn,có mái cong che chở, trông giống như hình bán cầu dẹp. Một tháp cao chót vót, nghiêng đầu vào phía trong, trông giống như con rắn hổ mang,đang ngóc đầu rình mồi. Một hệ thống xe,được giây cáp kéo tuốt lên đỉnh. Từ đây du khách có thể ngắm nhìn bao quát thành phố mênh mông và vùng phụ cận. Một casino vĩ đại, nằm ngay giữa dòng sông Saint Laurent phủ tuyết trắng xóa .Tại đây, nếu bạn là người ghiền hút thuốc thì thật là phiền, vì thuốc hút bị cấm ngặt. Nhưng nếu bạn là người có số đỏ, thì dù bạn thắng hàng ngàn, hàng triệu, cũng không phải đóng thuế một xu nào. Một số thắng cảnh như Botanical Gardens, quần đảo St. Hélen không tới được vì bị tuyết phủ,nước đóng băng. Một số nhà thờ nổi tiếng như nhà thờ Đức Bà-Notre Dame Basilica-được xây dựng tân kỳ, lộng lẫy, chạm trổ tinh vi. Nhiều nhân vật danh tiếng, giầu có, đã dùng ngôi thánh đường này để làm đám cưới của mình. Chẳng hạn nữ danh ca Céline Dione. Vĩ đại hơn cả là đền thánh Giuse, nằm góc đường Queen Mary và La Côte Des Neiges. Trên đường dẫn tới đền thánh, Thụy được ghé qua tiệm phở Bằng ăn tô chín nạm và nhâm nhi ly cà phê sữa nóng đúng gu Việt nam. Đền thánh Giuse thật hùng tráng và vĩ đại, đứng sừng sững trên một ngọn đồi rộng hàng trăm mẫu. Công trình xây cất phải mất hơn ba chục năm mới hoàn tất. Bên ngoài, kiến trúc theo kiểu các nhà thờ La Mã. Từ nhà nguyện dưới cùng lên tới nhà nguyện vĩ đại bên trên, du khách phải vượt qua bẩy tầng lầu. Tầng thứ ba có trình bầy hang đá của mấy chục quốc gia trên thế giới gửi tới, trong đó có cả hang đá của Việt nam. Ngay từ khi còn ở Mỹ, Thụy đã được nghe danh về đền thánh này.

Ngoài tính cách đồ sộ,vĩ đại,đền thánh còn được gọi là đền thiêng,vì đã ban nhiều ơn lành cho các kẻ khốn cùng tới đây cầu nguyện. Ở lầu hai, Thụy thấy có để một số tượng thánh Giuse với lời ghi chú như Thánh Giuse thợ,Thánh Giuse gia đình…


 Thấy đám đông khách hành hương đang lâm râm cầu nguyện trước các tượng thánh Giuse,Thụy cũng bắt chước họ,quỳ xuống trước tượng Thánh Giuse gia đình, xin người ban ơn lành cho gia đình mình. Một không khí yên lặng, linh thiêng đang bao trùm tất cả mọi người. Thụy chăm chú nhìn tượng Thánh. Gương mặt ngài đầy vẻ bình dân, hiền hòa, đôi mắt chan chứa tình thương. Phải chăng tượng thánh gia ấy cũng là hình ảnh hai mẹ con nàng ? Thụy nhắm mắt lại,như nhập thể vào ơn cứu độ của ngài. Thánh như đang dẫn dắt nàng về hướng của Sương. Chồng nàng dang tay sáng lóa, đón lấy nàng. Hai người như bay vút lên cao rồi từ từ đáp xuống bãi cỏ xanh rì trước ngôi nhà nguyện của viện đại học Đà Lạt. Họ dắt tay nhau, bước vào nhà nguyện nhỏ bé để cầu xin ơn trên giúp đôi trẻ được sống bên nhau mãi mãi… Thụy như đang mê sảng, những tình tự dĩ vãng dồn dập kéo tới :


 Tình hình chiến sự ở miền Trung và miền Nam đã rất khốc liệt. Ngay tại Đà Lạt cũng có nhiều tin tình báo là địch quân sẽ tấn công. Các quân trường đã thực tập báo động và đề phòng. Dù có nhà bên ngoài,Sương vẫn còn chiếc giường để ngủ tại khu cư xá sĩ quan độc thân, nằm ngay bên trái phía trước cổng trường. Căn cư xá này cũng như hầu hết các dẫy nhà khác cho sĩ quan khóa sinh, sinh viên sĩ quan…đều làm bằng gỗ từ thời Pháp để lại, trông không khang trang lắm và quá nghèo nàn. Những đêm giá lạnh,gió rít qua khe gỗ, làm mọi người co rúm, trằn trọc.


 Chiều hôm trước,em của Thụy từ Vũng Tầu lên Đà Lạt thăm anh chị. Cô bé Liên, mới 16 tuổi, nhưng thân hình nẩy nở cân đối như gái đôi mươi. Liên ngắm nhìn thành phố Đà Lạt với vẻ mê say,thán phục :


-Em không ngờ,tại Việt Nam lại có một thành phố xinh đẹp như tây và mát rượi thế này.Tuyệt quá đi thôi.


 Tối nay ,lại có chuyện cấm trại . Sương phải vào trường trình diện để được điểm danh lúc 9 giờ đêm.

Sương không có phiên trực,nên thường, sau khi điểm danh,l à chàng đã phóng xe Honda, chuồn về nhà hú hí với vợ. Trước khi rời nhà,Thụy có bàn với chồng là nếu thực sự cần thiết ,chàng cứ ở lại trường,vì đã có em Liên ở nhà tâm sự với nàng rồi, không sợ đơn lẻ nữa. Ngay hồi chiều, Sương định ra chợ mua một chiếc nệm mỏng, có thể gấp lại được, để lỡ như hôm nay, có người thân quen từ xa tới chơi, chàng có thể ngả ra nằm ngủ như thường. Quá nửa đêm,gần hai giờ sáng,Thụy đánh thức em dậy,vì có nhiều tiếng nổ nghe rất gần. Những tiếng ầm ầm của đạn bích kích pháo, rồi những tiếng đạn tiểu liên nghe dòn dã,hầu như dấy lên khắp nơi, làm nàng lo sợ. Đà Lạt yên tĩnh và thanh bình từ bấy lâu nay, bây giờ cũng có loạn lạc hay sao ? Đêm Đà Lạt,tháng năm, phủ một màn sương dầy đặc. Cách xa nhau khoảng mười thước là không ai nhận ra ai. Sau khi thức giấc, Thụy không thể ngủ lại được. Nàng chong mắt chờ sáng.


 Trời đã sáng tỏ,tám giờ rồi lại tới mười giờ, vẫn không thấy Sương phóng xe về. Ra ngoài đường, chỉ thấy dân chúng túm năm, tụm ba, bàn tán xôn xao. Lính tráng cầm súng canh gác khắp nơi. Xe cảnh sát, xe quân cảnh,còi rú lên từng hồi ,phóng chạy hối hả. Xe lam chở hành khách thưa thớt, người đi bộ lác đác, chợ búa vắng hoe. Một số cửa tiệm vẫn im lìm đóng cửa. Nghe đồn, khuya hôm qua,thị xã Đà Lạt bị Việt cộng tấn công. Từ tòa tỉnh,đài phát thanh,cho tới các quân trường, như Võ bị, Chiến tranh chính trị, cảnh sát dã chiến,đều có giao tranh giữa đôi bên. Một số sĩ quan,sinh viên, binh sĩ tử nạn và bị thương. Các quân trường thì lại cấm trại,không ai được về nhà. Tự nhiên Thụy cảm thấy bồn chồn lo lắng, không làm sao có thể ăn sáng được. Miếng bánh mì trát confiture dâu, mà nàng hay nũng nịu, bắt Sương đút vô miệng,vẫn còn nằm tênh

hênh trên đĩa, như vô duyên, bạc bẽo. Thụy hối hả dục em Liên thay đồ, rồi cùng đón xe lam tới nơi làm việc của chồng xem việc gì đã xẩy ra. Tới cổng trường,lúc đó đã 11giờ rồi. Rất nhiều thân nhân,vợ con của sĩ quan,binh sĩ,sinh viên…đang lố nhố đứng trước cửa trường bàn tán xôn xao. Chờ mãi không biết hỏi ai,may quá,thiếu úy Đỗ văn Ngọc,bạn học,cùng làm chung khối văn hóa vụ với Sương,đang hối hả đi ra cổng. Nàng định gọi Ngọc,nhưng chàng đã thấy Thụy từ xa, nên tiến lại gần nàng,giọng trầm buồn đứt quãng :


 -Định lại nhà tìm chị,Sương…Sương…


 Giọng Ngọc run run cảm động, không nói tiếp được, làm Thụy lo lắng hỏi dồn :

 -Sương làm sao hở anh ?

 -Sương bị nạn rồi…

 

 Lồng ngực như muốn bể tung, nước mắt ứa ra, chân quỵ xuống, không đứng vững được nữa,Thụy đã té xỉu khi hay tin chồng nàng tử nạn. Nàng được xe cấp cứu nhà trường đưa vào phòng y tế để nghỉ ngơi. Hơn một tiếng đồng hồ sau,Thụy mới tỉnh dậy. Hai chị em nàng ôm lấy nhau khóc lóc thảm thiết. Phó đề đốc-chỉ huy trưởng-, văn hóa vụ trưởng,cùng một số sĩ quan tới chia buồn và an ủi hai chị em nàng. Người ta cho nàng biết là sáng sớm, gần hai giờ, trường đã bị đặc công cộng sản tấn công. Chúng len lỏi vào trường đúng lúc sinh viên đang đổi phiên gác. Lợi dụng sương mù dầy đặc, chúng từ thung lũng, nằm đối diện với trường trung học Bùi thị Xuân,bò lên, cắt hàng rào kẽm gai sơ sài, tung lựu đạn, bắn súng AK xối xả vào chỗ cư ngụ của sĩ quan cơ hữu, sĩ quan khóa sinh, rồi rút lui ra trạm kiểm soát đàng sau trường và chạy về hướng mả thánh. Chúng đánh mau,rút lẹ, khoảng từ 10 tới 15 phút là cùng. Nhờ chúng dùng loại lựu đạn tự chế biến, thường được gọi là lựu đạn nội hóa, nên sự thiệt hại nhân mạng đã giảm đi nhiều, vì đa số các lựu đạn ấy đều tịt ngòi, không chịu nổ. Hơn nữa lớp sương mù dầy đặc tháng năm, khiến địch quân tấn kích không còn chính xác nữa. Màn đánh đặc công này, chúng chỉ nhằm gây tiếng vang, để nhắn nhủ cho thế giới biết rằng chúng có thể tấn công bất cứ nơi nào chúng muốn.


 Sau khi đã hồi phục và tỉnh táo dần,người ta mới đưa Thụy vào vũ đình trường để nhận xác chồng.

Hàng chục xác sĩ quan,sinh viên sĩ quan, tuyên úy, nằm la liệt, tạo một làn không khí thê lương, tang tóc. Các xác ấy vẫn còn để tạm trong các poncho, chứ chưa có quan tài và lá quốc kỳ che phủ. Thụy quỳ xuống bên xác chồng,vuốt mắt cho chàng, rồi lâm râm cầu nguyện cho linh hồn chàng sớm về nước thiên đàng…Hình trái tim nhỏ xíu, chứa hình hai vợ chồng, vẫn còn nằm trên dây đeo, choàng quanh cổ chàng. Thụy chụp lấy nó, áp vào ngực nàng. Nước mắt tự nhiên ứa ra như ngọn thủy triều dâng, không làm sao kiềm hãm lại được. Nàng rên rỉ than khóc: 


 -Anh,anh…tại sao anh lại bỏ em ? 


 Thụy đã quỳ gối trước tượng thánh Giuse hàng giờ đồng hồ. Bỗng nhiên,nàng quỵ xuống,mắt nhắm nghiền,miệng rên la,hai tay chới với về phía trước. Khách hành hương giật mình túa đến,dìu nàng ngồi dậy.

Đạo cũng từ đàng xa phóng tới,dáng vẻ lo âu :


 -Thụy,Thụy có sao không ?

 

 Những lúc yên tĩnh cầu nguyện hay trầm tư một mình, Thụy hầu như mất hồn, chập chờn dĩ vãng. Cuốn phim kỷ niệm cuộc tình đầu đời của nàng cứ vật vờ xuất hiện, lúc mờ nhạt, lúc rõ nét, ăn sâu mãi trong tâm khảm nàng. Nó kéo dài từ năm này tới năm khác, cả gần mấy chục năm nay rồi. Sự đam mê khờ dại, săn sóc yêu thương vô bờ bến của Đạo cũng không làm sao cảm hóa được nàng. Căn bệnh dĩ vãng như chiếc dây thòng lọng, cột chặt lấy nàng, bóp nghẹt nàng trong cơn mê sảng tình ái đầu đời…

 

 Bùi đình Phùng

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468