Truyện: Đôi mắt

13 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 15337)
Truyện: Đôi mắt
Đôi mắt

 
 
  Bùi đình Phùng

 Rời khỏi ngôi chợ Costco đông nghẹt, Huấn vẫn còn ám ảnh bởi đôi mắt oán hận, xa vắng của người thiếu nữ xa lạ. Trời vào thu, gió se se lạnh, chàng kéo cao cổ áo, cố lách mình qua đám đông đang ùn ùn kéo tới, ráng bước nhanh tới chỗ đậu xe tận cuối đường. Về tới văn phòng, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành êm ái, rộng rinh, Huấn như kẻ mất hồn. Chàng không tài nào tập trung tinh thần để làm việc. Tiếng điện thoại reo vang inh ỏi tươi vui dạo nào như mê hồn, giờ đây tựa tiếng thét chói tai, làm chàng bực bội cáu kỉnh. Huấn lấy hai miếng cao su nhét chặt tai, rút dây điện thoại, sửa cell phôn ở thể rung, liệng nó vào ngăn kéo. Thật lạ lùng, chàng không thể nào ngờ được, một cô bé, hay nói đúng hơn là một thiếu nữ, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, nét mặt hơi xanh xao, cứ đứng sững nhìn chàng, nửa oán trách, nửa sững sờ, pha lẫn xa lạ. Chàng tự trách mình: tại sao lúc đó lại không lên tiếng hỏi cô ta? Ngược lại, chàng còn tỏ vẻ ngượng ngập, làm bộ nhìn qua mấy chiếc đồng hồ bầy trong tủ kính, hầu né tránh tia nhìn oán trách kia. Chàng lại tự bào chữa: biết đâu cô ta chẳng nhìn lầm người. Trên đời này thiếu gì kẻ giống nhau, có lầm lẫn chăng nữa cũng là chuyện bình thường. Với vóc dáng thon thả, xinh xắn, cao lớn, trang điểm sơ sài trong bộ đồ vest đen của một người đi làm ở văn phòng hoạc nhân viên giao dịch, nàng đã tạo cho Huấn một mối cảm xúc ngập tràn, đầy thân thương, như có sợi dây vô hình ràng buộc. Mấy tuần lễ sau, dù không cần mua gì, Huấn cũng cố tình đi chợ Costco, lảng vảng quanh chỗ bán đồng hồ, đồ điện tử, nơi mà chàng đã gặp ánh mắt xa lạ, oán hận của người thiếu nữ. Nhưng dịp may xa ngút ngàn, chàng đâu còn dịp để ngắm nhìn đôi mắt ngây dại nữa. Với Huấn, mỗi lần bà xã rủ đi chợ Costco, là chàng hay càu nhàu, phàn nàn vì cảnh chen lấn, dành dật chỗ đậu xe, hay cảnh xếp hàng dài thòong trước quầy trả tiền, nhất là vào dịp lễ hay cuối tuần. Kể từ ngày bị đôi mắt xa lạ, oán hờn ám ảnh, chàng lại xung phong làm tài xế, thúc dục vợ nên chịu khó ghé ngôi chợ đông nghẹt ấy, làm bà xã ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Tuy vậy, chàng cũng lấp liếm ý định thầm kín của mình, bằng cách nửa đùa nửa thật với nàng là đi chợ đó vừa rẻ, lại được ăn buffet miễn phí, khỏi phải móc tiền túi đi ăn nhà hàng Á châu với hương vị ngọt lịm của bột ngọt nguy hiểm. Thực ra, người vợ yêu dấu đâu có hiểu nỗi lòng đau khổ của chồng mình. Chàng cố tình lang thang tới ngôi chợ, cũng chỉ vì muốn tìm lại đôi mắt oán trách, xa lạ. Chàng muốn đi tìm sự thật. Giữa người con gái ấy với chàng đã có quan hệ gì? Phải chăng đó chỉ là sự tưởng tượng? Biết đâu, trong lúc cô thiếu nữ đang đăm chiêu, oán trách điều gì, thì chẳng may chàng lại xuất hiện ngay trước mặt cô ta, mà lại cứ tưởng bở là cô ấy đang nhìn mình? Hy vọng điều chàng vừa suy đoán thành sự thật, để tâm hồn chàng thảnh thơi, không còn bị đôi mắt choáng ngợp, bủa vây trong thời gian còn lại của cuộc đời.
 Thời gian trôi qua mau. Đôi mắt huyền bí của người thiếu nữ kỳ lạ đã ám ảnh Huấn cả gần năm trời, dù ngay cả trong giấc ngủ. Nhưng bù đầu với công việc, chàng đã quên lãng bóng hình tròn vo, mở rộng thật lớn nơi đôi mắt, như muốn choàng lấy cả thể xác lẫn tâm hồn chàng.

 Nhớ lại trước đây, khi còn là chàng sinh viên sĩ quan quân y hào hoa dạo nào, với dáng dấp cao ráo đẹp trai, tương lai đầy hứa hẹn để trở thành một bác sĩ, đã thu hút bao con tim khờ dại của các nữ sinh, sinh viên tới tuổi mộng mơ, đang tìm kiếm người tình. Huấn đã được dịp ăn chơi thỏa thích với nhiều cô gái khác nhau. Từ các nữ sinh e ấp, tới các em ca ve, gái giang hồ, gái bụi đời, những kẻ đi hoang…, chàng không chừa một ai. Cái tổ quỷ nhỏ bé, chăn nệm bừa bãi nơi đại học xá Minh Mạng Sài Gòn, chính là nơi mà chàng đã ngụp lặn tội lỗi, cũng như phá hủy biết bao con gái nhà lành, dại dột, đã nghe theo những lời đường mật giả dối của mình. Nhưng tay chơi bạt mạng đã bị một hình bóng làm mê mệt, mất ăn, mất ngủ. Tham dự một dạ vũ nơi trường luật, Huấn đã bị lôi cuốn bởi hình bóng giai nhân đài các, trưởng giả, kênh kiệu, với bộ đồ đầm đen tuyền, hàng lụa đắt tiền, êm nhẹ, bó sát làm nổi bật làn da trắng phau, quyến rũ khi từ từ nhẹ bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng. Với kinh nghiệm lão luyện, hiểu rõ tâm lý của các giai nhân, Huấn đã chinh phục được người đẹp, khi mời nàng nhẩy trong một điệu Tango lả lướt quyến rũ. Dù đã dành được cảm tình của nàng, chàng cũng rất khôn ngoan, không dám vồ vập, mà cố tình tạo ra một khoảng cách như gần, như xa. Một vài bản slow mùi, chàng muốn lợi dụng để có dịp ôm ấp da thịt ngọt lịm, nhưng chàng khôn lanh, không để người đẹp nghi ngờ, mà chỉ ngồi gần nàng nói chuyện học hành, thời sự…Chỉ những bản nhạc vui, với các điệu như Be bop, Cha cha cha, Pasodop là chàng mời nàng, như thể ta đây, coi chuyện nhẩy nhót chỉ là dịp vui, giải trí lành mạnh, chứ không phải là chốn tìm kiếm bồ bịch, lợi dụng bóng tối để ôm ấp, xoa nắn các thân hình kiều diễm, mê hồn, như nhiều kẻ dại dột thường làm. Người đẹp hớp hồn chính là Trang, sinh viên năm thứ ba trường luật. Nhờ tài gan lì, khôn khéo, nên chỉ vài tháng sau, Trang đã trở thành người tình, người yêu của Huấn. Xuất thân là con nhà giầu, với ngôi villa vĩ đại, tường gạch cao ngất ngưởng vây quanh, chễm chệ trên đường Duy Tân, Trang đã làm cho Huấn hơi khựng, khi chở nàng về nhà bằng chiếc lambretta cũ kỹ của mình, sau buổi tiệc dạ vũ cuối năm âm lịch do trường quân y tổ chức. Mối tình êm đẹp của hai kẻ yêu nhau triển nở mãnh liệt theo thời gian. Có nhiều lần, Huấn được Trang dẫn về nhà, nghe nàng trổ tài đờn piano, với những bản nhạc cổ điển tây phương bất hủ, làm chàng say ngất ngây. Những ôm ấp ngút ngàn, pha lẫn mùi da thịt ngọt lịm của nàng thiếu nữ thanh cao, làm Huấn chết lịm trong men nồng hạnh phúc. Tình yêu thiêng liêng, đầy vẻ quyền quý và mộng tưởng, làm Huấn quên đi những ăn chơi trác táng để trở thành một kẻ ngoan ngoãn, chỉ biết tôn thờ một tình yêu tuyệt đối của con nhà lành, ngoan đạo, hãnh diện khi cặp đôi với người tình nơi nhà thờ Đức Bà.
 Cuộc tình đầy gấm hoa, êm đềm, thần tiên…tưởng cứ thăng hoa rộ nở như ánh xuân lung linh buổi ban mai rực rỡ, nào ngờ một biến cố vô tình, nhưng thật phũ phàng đã đổ ập xuống, làm hai kẻ yêu nhau điêu đứng.
 Vào một buổi hoàng hôn, khi cặp nhân tình vừa mới bước ra khỏi nhà hàng Thanh Thế, thì không hiểu từ đâu ùa tới, ba cô gái nhí nhảnh trong các bộ đồ đầm ngắn cũn cỡn, hở đùi, hở ngực, vây chặt lấy Huấn hỏi thăm ríu rít, như quên hẳn sự hiện diện của Trang, đang trố mắt ngạc nhiên trước đám thiếu nữ kỳ quái. Một cô trong đám gái ấy, cao lớn xinh xắn, ngang nhiên quàng tay qua cổ Huấn, ôm chặt lấy chàng, dí sát bộ ngực kênh kiệu, nóng hổi vào ngực chàng và hôn chùn chụt, giống người tình lâu ngày gặp nhau, để lại trên môi, trên hai má chàng những dấu son môi đỏ thẫm. Như trêu chọc Trang, cả đám tỏ tình oang oang:
 -Hello, anh Huấn, tụi em nhớ anh quá. Bây giờ tới Queen Bee nhẩy với tụi em nhé! Anh quên tổ quỉ của chúng ta rồi sao?
 Vừa nói, họ vừa nắm tay Huấn, lôi đi xình xịch. Nhưng chàng đã vội vã hất tay họ ra. Hành động bất ngờ và xuồng xã của đám yêu quái làm chàng đỏ mặt tía tai, ngượng chín cả người. Chàng vội phân bua với họ cũng như gián tiếp phân trần với Trang:
 -Tụi em phá anh quá, cho anh xin đi. Anh xin giới thiệu-vừa nói Huấn vừa chỉ về phía Trang-đây là Trang, người yêu của anh.
 Đám gái bây giờ mới hướng về phía Trang, xoi mói ngắm nghía nàng từ đầu tới chân, rồi bật cười vang, mồm bô bô nửa đùa, nửa thật, phê phán những câu chết người:
 -Ái dà, trông cũng khá xinh đấy chứ. Con nhà lành hả? Đã biết mùi đời chưa? Chèng đéc ơi, rơi vào tay ông Huấn thì tàn đời rồi, còn gì nữa! Ông này cũng ghê gớm thiệt, có mới nới cũ nhé. Coi chừng tụi tui đó!
 Nói xong, chúng nguây nguẩy bỏ đi, nháy mắt nhau khúc khích cười, không quên nguýt lườm Trang như muốn cắn xé nàng thành trăm mảnh. Trang bình tĩnh, nhìn Huấn chết đứng như trời trồng. Tiện thể, nàng rút một chiếc khăn trắng phau, thơm phức đưa cho Huấn, với giọng nói nửa trách móc, nửa hờn mát:
 -Lau môi, lau má đi, trông chướng quá chừng.
 Tuy giận trong lòng, nhưng bề ngoài Trang làm bộ tỉnh bơ, thúc dục Huấn đưa về vì tối nay nhà nàng có khách phương xa.
 Dù có bà bác mới từ Paris về chơi, Trang vẫn ùa vào phòng tắm, quên đi sự hiện diện của tất cả mọi người trong nhà. Nàng vặn nước xối xả, hầu làm nguội lại những bực dọc mà nàng phải cắn răng chịu đựng trước những cảnh trớ trêu nhởn nhơ ngay trước mắt mình chiều nay. Nàng không ngờ người yêu đầu đời của mình lại là tay ăn chơi khét tiếng, lê lết khắp đầu đường xó chợ, quen toàn những lũ đàn bà con gái trơ trẽn lố lăng, ăn nói huỵch tẹt như bọn vô học, côn đồ. Giận Huấn, nàng lại giận cả chính mình. Chẳng lẽ người con gái khuê các, xinh đẹp, có học như nàng, lại bị bọn đàng điếm kia cười vào mũi như vậy hay sao? Sự chọn lựa Huấn làm người tình, người chồng tương lai lại là một lầm lẫn tai hại sao? Trời ơi, tại sao ta lại mù quáng như vậy? Niềm tin nơi Huấn giờ đây trở thành làn mây mờ nhạt, tan loãng vào không gian. Nàng oán hận, nằm sấp xuống bồn nước đầy ắp, hai tay đập chúng tung tóe như trút cơn nóng giận vào khối nước vô tình. Nước ùa ra ngoài bồn tắm, lênh láng trên sàn gỗ cẩm lai bóng loáng. Bà vú già, to lớn, phốp pháp rón rén bước vào, dùng khăn cuốn lấy nàng, đặt nằm trên giường nghỉ ngơi, không quên hỏi han, lo lắng rối rít:
 -Dạ thưa cô hai, cô có làm sao không? Để tui thưa với bà nhé!
 Như chợt tỉnh cơn mê, Trang ngồi bật dậy, hai tay xua đuổi bà vú đi chỗ khác cho nàng nghỉ ngơi. Nàng cố nhắm mắt lại, dỗ mình vào giấc ngủ, để quên đi những bực dọc vừa qua. Nhưng cuốn phim xã hội ghê tởm nhởn nhơ diễn ra trước mắt chiều nay cứ bao phủ lấy nàng. Nàng tự trấn an: có gì đâu mà phải suy nghĩ, quên béng chàng ta đi cho rồi. Thiếu gì người giầu có, địa vị, học thức hơn Huấn nhiều, đang manh nha mai mối được làm quen với nàng cơ mà. Quên hắn đi là vừa. Chẳng gì mình cũng là con nhà giầu, sắp thành cô luật sư xinh đẹp nhất trường, chứ đâu còn bé bỏng gì mà sụt sùi như đám nữ sinh mới lớn. Mình không dám chê trách kẻ khác, nhưng đôi khi cũng phải tự hào với chính mình chứ. Hạ thấp mình quá, đôi khi người ta lại hiểu lầm, coi thường. Sống trong tháp ngà của một gia đình giầu có nức tiếng miền Nam, ảnh hưởng nếp sống tây phương, nhưng nàng được giáo dục bởi các bà soeur và tuân theo khuôn khổ, đạo hạnh của Công giáo. Những đụng chạm, lắt léo ngoài đời, nàng hoàn toàn không hay biết. Sự thân mật quá đáng cùng những hành động lố lăng của đám bạn gái Huấn, như một xỉ nhục, một cái tát thật mạnh vào đầu óc non dại, trong trắng của nàng. Người tình của nàng không khi nào lại quen thân với những hạng gái trơ trẽn như vậy được. Giá trị của Huấn cũng như của nàng đã bị chà đạp, hạ thấp xuống bùn đen. Tự nhiên nàng bị chìm vào hoàn cảnh oái ăm, trớ trêu, làm trò cười cho đám khách bộ hành vô tình đi qua. May mắn thay, trong đám khách ấy không có người nhà của nàng. Nếu chẳng may họ hàng chứng kiến tấn bi kịch ấy, thì quả thật nàng chỉ có nước độn thổ.
 Những ngày kế tiếp, sau buổi chiều lộn xộn với đám gái ăn chơi bất cần đời, Huấn cố tìm gặp Trang khắp mọi nơi, nhưng nàng đều cố ý tránh mặt. Nơi trường luật, nàng được tài xế mặc đồng phục trắng phau, lái chiếc xe hơi của Pháp hiệu D.S đen nhánh, sang trọng, đậu xịch ngay trước cổng trường. Nàng cố tình tới lớp ngay đúng lúc giáo sư bước vào, đồng thời, nàng lại ngồi ngay hàng ghế đầu tiên và tuốt phía bên trong để Huấn không có dịp xấn xổ, năn nỉ nàng. Nét mặt thanh tú, dáng đi kiêu sa, bộ đồ đầm đơn giản nhưng đắt tiền, thu hút bao con mắt mở lớn, háo hức thèm thuồng của đám sinh viên cùng trường. Ngay cả những giáo sư, dù ra vẻ ta đây đạo mạo, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn nàng. Huấn đứng xa xa ngoài lớp học, theo dõi nàng, đã nhận ra rõ ràng điều ấy. Chàng hầu như đang đánh mất vật quý nhất trần gian mà không hay. Nhiều lần, Huấn tới cổng nhà nàng bấm chuông, thì hoạc là bà vú chạy ra thông báo cô hai đang nghỉ ngơi, không tiếp khách, hoạc chỉ thấy mấy con chó bẹc-dê đen nhánh, cao lớn, nhẩy xổ ra sát cổng, chồm lên gần mặt chàng nhe răng nhọn hoắt gầm gừ như muốn cắn xé thành trăm mảnh. Không gặp được Trang, Huấn đành viết thư giải thích, năn nỉ. Nhưng biết bao cánh thư, từ hơn sáu tháng nay, đều không được hồi âm. Chỉ còn vài tháng nữa, Huấn sẽ phải ra đơn vị tác chiến, không biết sống chết ra sao. Dù không phải đối đầu trực tiếp với kẻ thù, nhưng sĩ quan quân y như chàng cũng phải ra chiến trường, cứu giúp thương bệnh binh. Trong thâm tâm, dù biết rõ Trang giận ghét mình, nhưng chàng cũng chỉ muốn gặp nàng một lần để xin chịu tội mà thôi, chứ đâu có dám đòi hỏi gì. Dĩ vãng sa đọa quả thật mang lại thảm họa khủng khiếp, chàng nào có hay.
 Huấn theo binh chủng của mình, tung hoành khắp đó đây. Sau hơn một năm, nhân dịp về phép thăm thủ đô, chàng được tin Trang đã đi lấy chồng. Nghe đâu, người chồng du học bên tây mới về, cũng con nhà giầu có, họ hàng xa gần bên má của Trang. Nhận được tin không vui, Huấn như chết đứng trong lòng. Bao nhiêu hy vọng mỏng manh của ít ngày phép tan vỡ như bọt biển. Chàng say vùi trong men rượu và ngất ngư suốt đêm nơi vũ trường. Tình cờ, sau một đêm khật khưỡng tại vũ trường Tự Do, chàng được một người lạ mặt dìu về nhà. Sáng hôm sau bảnh mắt thức dạy, chàng thấy một cô gái thật xinh xắn, nhu mì, bưng cho một ly cà phê thơm lừng, nóng hổi. Nàng nhỏ nhẹ mời chàng:
 -Mời chú dùng cà phê cho tỉnh táo.
 Còn đang ngất ngây vì đêm qua quá chén và chán đời, chàng không hiểu tại sao chàng lại thức dạy trong căn nhà lạ lùng này, thì đột nhiên có người đàn ông trung niên bước vào. Chàng thấy ông ta hơi quen quen, hình như đã gặp đâu đây. Chàng cố nặn trí nhớ mở lời:
 -Có phải ông là…ông là…
 -Cậu mới đổi về đơn vị tiểu đoàn thủy quân lục chiến của tôi, chắc không nhớ tôi đâu. Tôi là thiếu tá Tân, tiểu đoàn phó. Đêm qua thấy cậu say quá, tới giờ vũ trường đóng cửa, mà vẫn gục mặt xuống bàn, ăn nói lảm nhảm, mê man, nên tôi đành dìu cậu về nhà.
 -Dạ cám ơn thiếu tá, tôi thật có lỗi. Xin cho hỏi, cô thiếu nữ vừa rồi là ai vậy?
 -À, cháu Thoa, con bà chị tôi. Nhà rộng rãi, ít người, cháu ở đây với chúng tôi để đi dạy học cho gần. Hình như cháu dạy ở Trưng Vương thì phải?
 Những ngày phép qua đi đầy bi ai, chán nản. Huấn hầu như bất cần đời. Chàng muốn tình nguyện xông pha nơi tuyến đầu, nhưng bị cấp trên cản ngăn, vì đó không phải là công việc của chàng. Những thương bệnh binh rên la nguy khốn, cần bàn tay điệu nghệ, chuyên nghiệp của chàng để cứu sống họ. Huấn làm việc liên tục, bất kể ngày đêm giờ giấc. Ngoài việc xông pha ngoài trận tuyến để cứu cấp kịp thời kẻ bị thương, chàng còn hăng hái săn sóc, đôi khi thay thế luôn y tá để rửa sạch vết thương lở lói, làm độc của họ. Chàng muốn bù đầu vào công việc, như để quên đi những nỗi buồn phiền của mối tình tan vỡ. Tự nhiên, Huấn thay đổi tính tình. Cái thói trăng hoa, ăn chơi liều lĩnh, bạt mạng bấy lâu, trước khi bị người tình hất hủi, chẳng còn mời gọi, thu hút kích thích mãnh liệt nữa. Chàng y hệt như một kẻ khờ khạo, si tình của một cậu thanh niên mới lớn.
 Còn vài tuần nữa, tết âm lịch sẽ đến. Tiểu đoàn của Huấn đang đóng ở Hậu Nghĩa. Nghe phòng chiến tranh chính trị thông báo là thứ sáu tới sẽ có một phái đoàn nữ sinh thủ đô ra thăm tiểu đoàn, sẽ có văn nghệ, phát quà, nằm trong chiến dịch “em gái hậu phương yểm trợ tiền tuyến”. Nhân dịp này, căn cứ tạm của tiểu đoàn cũng dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, gọn gàng. Các chàng chiến binh cũng hùa nhau đi cắt tóc, râu ria cắt tỉa gọn gàng, như thể sắp được các em nữ sinh xinh đẹp, thơm tho âu yếm hôn hít, tròng vào cổ những vòng hoa thân ái. Anh nào cũng diện bộ lính chiến mới keng, ủi hồ thẳng tắp, như những người nộm biết đi, trông thật khác lạ, tức cười. Sau buổi văn nghệ ngoài trời với các nữ sinh xinh đẹp, một số chiến sĩ xuất sắc được các em tròng vào cổ những tràng hoa muôn mầu, kèm theo những nụ hôn nồng thắm và những ánh mắt đa tình đưa duyên làm các chàng ta như chết lịm vào cơn mê tiên cảnh, bồng lai…Trong đám nữ sinh thủ đô, Huấn nhận thấy có một hình bóng thân quen. Đó là Thảo, cô giáo hướng dẫn của trường Trưng Vương. Nàng đã tới chào hỏi thiếu tá Tân, cũng như trò chuyện với Huấn. Một vài lần, không biết cố ý hay vô tình, Thảo đã đặt bàn tay mát dịu lên bàn tay chai cứng, đen đủi của chàng. Tự nhiên, một làn điện ấm áp của cô giáo mảnh khảnh, đôn hậu luồn lách vào khắp châu thân, như thể thầy thuốc mới chích một loại thuốc hồi sinh, làm thức tỉnh, thoát khỏi cơn sầu não, vùi dập chàng bấy lâu nay. Cả hơn năm trời u mê, buồn chán trong cơn tuyệt vọng cùng cực của mối tình si, Huấn dần dần hồi phục lại trước ánh mắt hiền dịu, ăn nói nhỏ nhẹ, e ấp của Thảo. Không ai có thể so sánh giữa Trang và Thảo, vì mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Trang rực rỡ huy hoàng, mang đầy vẻ đẹp quyền quý cao sang. Còn Thảo thì ngược lại. nàng ấp ủ vẻ đẹp thùy mị, đơn giản của lớp trung lưu, nhưng ẩn dấu đầy vẻ liêu trai, quyến rũ mãnh liệt. Lúc tạm biệt, Thảo đã bắt tay chàng thật lâu, với ánh mắt mời gọi, chan chứa nhiều cảm tình khép kín của một thiếu nữ hết tuổi học trò, chín mọng tình yêu đôi lứa. Vào một dịp khác, Tân và Huấn cùng về Sài Gòn chơi. Giữa hai người, cấp bậc và tuổi tác tuy khác nhau, nhưng điểm tương đồng chính là lão luyện tình trường và thói bay bướm bạt mạng trước đây, nên họ rất ý hợp tâm đầu. Vì cố ý dòm ngó cô cháu của Tân, nên Huấn đã bằng lòng về tạm trú tại nhà Tân trong ít ngày phép. Còn hai vợ chồng Tân hầu như cũng về hùa với Huấn, nên nhiều khi, họ kiếm cớ đi thăm người thân, tới tối mịt mới trở về nhà, để Thảo và Huấn có rất nhiều thời giờ gần gũi nhau. Mối tình của cô giáo và chàng bác sĩ quân y triển nở mau lẹ. Thảo đã săn sóc chàng như người vợ hiền. Các món ăn lạ miệng, đầy hương vị ngọt lịm của tình yêu, đã được Thảo đút vào tận miệng cho Huấn, làm chàng ngất ngây. Mặc dù e lệ và rụt rè, nhưng Thảo cũng đã biết hòa nhập, run rẩy trong vòng tay nhiệt tình, nóng hổi của Huấn. Những nụ hôn chất ngất, mê man bất tận, như ru hồn Thảo vào chốn bồng lai tiên cảnh của tình yêu trai gái, mà bao năm miệt mài sách vở, nàng vẫn chưa học được. Một năm sau, đám cưới giữa hai người được tổ chức thật ấm cúng và đơn giản. Trước ngày cưới, Huấn tỏ bầy tâm sự cho Thảo biết về dĩ vãng, cũng như mối tình tan vỡ của chàng với Trang. Huấn muốn người vợ đầu đời phải hiểu thật rõ về con người thật của mình, hòng sau này chẳng may có chuyện gì xảy ra, Thảo sẽ không chê trách, giống như Trang đã xa lìa chàng về bao chuyện bê bối của tuổi trẻ ngang ngược, sa đọa. Khi bàn về chuyện cũ, Huấn rất ngạc nhiên về câu trả lời bất ngờ của Thảo:
 -Xin lỗi anh, em có nghe phong phanh về đời tư của anh rồi. Giống như chú Tân, đàn ông độc thân như các anh thì ai mà không bay bướm. Ngay bữa đêm anh say rượu, được chú mang về nhà, anh đã ngủ li bì. Lúc ấy, chú đã cho em biết rõ nguồn cơn. Và chính đêm ấy, em đã làm giường, cởi giầy và đắp mền cho anh ngủ. Đồng thời sáng hôm sau, em đã săn sóc anh, như duyên nợ từ kiếp trước. Chỉ có điều, anh vô tình, không nhận ra mà thôi…
 Huấn quỳ xuống, cầm tay nàng ấp vào ngực và xin lỗi về những hững hờ, thờ ơ trước đây. Hai người ôm chầm lấy nhau, chan hòa hạnh phúc, tưởng như trên đời này, không có ai sung sướng bằng.
 Hai năm sau ngày cưới, cặp vợ chồng Huấn –Thảo đã sinh hạ một cháu gái xinh xắn, kháu khỉnh dễ thương. Đồng thời, chàng lại được chuyển về Sài Gòn, sau một tai nạn khi đi hành quân. Nhưng nhờ Trời, Phật, Huấn chỉ bị thương vừa phải, chứ không trầm trọng như bao chiến sĩ khác.
 
 Tưởng hạnh phúc cứ ngập tràn xuống mọi gia đình, nhưng một biến cố lớn lao đã xé nát tất cả con dân miền Nam. Đó là ngày đau thương uất nghẹn tháng tư đen 1975. Các cấp sĩ quan như Huấn đều phải đi trình diện học tập, cải tạo, không biết ngày nào mới được trở về. Còn Thảo phải tung mình ra ngoài đời tìm kế sinh nhai. Bắng cấp, chữ nghĩa, bị chế độ kỳ lạ xua đuổi, khinh miệt, lên án như một thứ xa xỉ, ảnh hưởng bởi sa đọa đế quốc. Tất cả mọi người, phải dùng cánh tay của mình lao động tốt, cho phù hợp với tôn chỉ của chế độ mới. May mắn thay, sau ba năm bị đi học tập, Huấn được trở về với gia đình.Vì ngành y khoa thiếu người, nên Huấn đã được làm việc tại bệnh viện, với đồng lương thật khiêm nhường, ít ỏi. Nhờ chắt chiu, chịu đựng gian khổ và quen chạy hàng xách, Thảo đã móc nối được với những tay tổ chức vượt biên. Quá đầu năm 1982, cả gia đình Huấn đã tới Indonesia bình yên. Sau hơn hai năm trời mệt mỏi nơi trại tỵ nạn, gia đình chàng đã được định cư tại Mỹ.
 Dù mong mỏi được làm lại bác sĩ, nhưng miếng cơm manh áo, các loại chi phí đầy ắp trước mặt, Huấn cũng như Thảo phải kiếm lấy một ngành nghề gì mau lẹ, kiếm ra tiền cho kịp với nếp sống chạy đua theo thời gian của Mỹ. Thảo học nghề làm móng tay, còn Huấn học địa ốc và khai thuế. Dựa dẫm theo đồng hương trên vùng Nam California đông đảo người Việt, Huấn đã dần dần tạo được thế đứng vững chắc và ổn định cho môt tương lai lâu dài.
 Năm nay, sắp chuẩn bị bước sang năm hai ngàn, cô con gái duy nhất cũng đã tốt nghiệp bằng cao học về ngành software và được làm tại hãng Boeing nổi tiếng của Mỹ. Gia đình Huấn thật bình yên, an nhàn hạnh phúc, nếu không có một sự kiện bất ngờ, tưởng như âm thầm lặng lẽ, nhưng xâu xé mạnh mẽ tinh thần của chàng..
 Sau bữa ăn trưa với một số đồng nghiệp, Huấn hầu như đang lim dim trong chiếc ghế bành êm ái, thì có tiếng động lạ ngoài cửa. Một thanh niên còn trẻ, chắc chỉ trên dưới ba mươi bước vào. Theo thói quen nghề nghiệp, chàng lịch sự hỏi han cậu ta:
 -Dạ thưa ông cần gì? Liệu tôi có thể giúp đỡ ông được không?
 Chàng thanh niên không để ý tới câu nói của Huấn, mà lại đặt câu hỏi với chàng, hầu như đã học thuộc từ lâu:
 -Cho cháu xin hỏi: đây có phải là ông Trần ngọc Huấn, sinh năm 1947, làm bác sĩ quân y, và nhà ở Tân Định Sài Gòn trước đây không?
 Huấn lật đật trả lời:
 -Phải, phải, chính tôi đây. Làm sao ông có thể biết rõ về thân thế trước đây của tôi như vậy?
 -Dạ cháu xin lỗi. Cháu không biết rõ tông tích của bác. Nhưng cháu phải hỏi cho đúng lai lịch, để còn chuyển cho bác một gói đồ, mà một người đã nhờ cháu. Vì nếu thật sự không đúng người, cháu sẽ hối hận lắm.
 Nói xong, chàng thanh niên trao cho Huấn một gói đồ dầy cộm. Đỡ lấy món quà, chàng ân cần ngỏ lời với khách lạ:
 -Thật cám ơn ông. Ông có thể ngồi chơi một chút để tôi mở gói đồ ra xem và sẽ hỏi ông dăm ba câu chăng?
 -Dạ xin lỗi bác, cháu đi ngay bây giờ, vì cháu phải tới nhà thương thực tập rồi.
 -Ồ, ông cũng là bác sĩ à. May mắn cho tôi quá nhỉ. Hay là ông có thể cho tôi biết quý danh và số phôn, để có dịp, sẽ hỏi han thêm vài chi tiết được không?
 -Dạ cháu tên Vĩnh, số phôn là…..
 Sau khi tiễn đưa Vĩnh tận ngoài bãi đậu xe, Huấn lao mình vào trong phòng, hối hả mở gói đồ ra xem. Mặt chàng tái xanh nhợt nhạt, tay run run, chân như muốn khụy xuống. Vì đó chính là những cánh thư chàng đã gửi cho Trang cả mấy chục năm trước đây. Tuy vậy, những cánh thư ấy còn dán nguyên si, Trang không thèm mở ra đọc. Điều đó chứng tỏ lúc ấy, nàng giận chàng tới cực độ, quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, không cần chàng năn nỉ, giải thích gì cả. Một bì thư để hở, có tấm hình bé gái còn nhỏ, đang chập chững bước đi. Bên dưới ghi chú câu: con gái của Huấn, tên Trần thị trang Huấn. Dù sốt ruột, Huấn không dám gọi cho Vĩnh ngay, vì biết chàng ta đang bận rộn tại nhà thương. Đêm hôm ấy, Huấn trằn trọc, không làm sao ru mình vào giấc ngủ yên lành được. Mối tình đầu, đầy đam mê chất ngất, tưởng đã mờ nhạt tàn phai theo năm tháng, giờ đây như sống dạy, lôi kéo, bóp nghẹt, đặt chàng vào một ràng buộc, một trách nhiệm nặng nề, mà cả bao chục năm nay chàng nào hay. Đó là đứa con gái giữa chàng và Trang. Hình ảnh cô bé trong hình, giờ đây đã lớn khôn tới đâu? Hiện cư ngụ nơi nào rồi? Biết bao câu hỏi thắc mắc, như mớ bòng bong vây quanh, làm chàng khắc khoải, lo âu. Chàng chong mắt chờ sáng để còn hỏi han Vĩnh cho rõ trắng đen. Tới gần mười một giờ sáng hôm sau, chàng mới liên lạc với cậu ta được.
 Chàng thay đổi cách xưng hô cho thân tình và đặt ngay câu hỏi đáng nghi ngờ nhất:
 -Cậu có biết cô Trần thị trang Huấn là ai không?
 -Dạ là người yêu của cháu. Hai đứa cùng học bên trường UCI đó.
 -Thế bây giờ cô ta ở đâu? Có gần đây không?
 Tự nhiên, Huấn thấy đầu giây bên kia có tiếng thút thít khóc và hầu như không nói thành tiếng. Chàng bối rối, hối hận, ăn năn, như thể chàng đã làm đau lòng Vĩnh điều gì. Chàng rối rít:
 -Xin lỗi cậu Vĩnh nghe. Cậu có làm sao không?
 -Dạ bác không có lỗi chi. Tại cháu xúc động quá đi thôi. Người yêu của cháu đã mất cách đây hơn một tháng. Nàng nằm yên giấc tại nghĩa trang Chúa Chiên Lành ở vùng Huntington Beach.
 -Bây giờ, cậu có thể cho tôi ra thăm ngôi mộ ấy được không?
 -Dạ được chứ ạ.
 Ngôi mộ còn mới. Một chiếc hình chụp nửa người của cô gái làm chàng sững sờ. Người chàng nổi gai ốc. Đúng rồi, đúng là cô ta, với đôi mắt tròn vo, cùng tia nhìn oán trách nơi siêu thị Costco năm nào, đã làm chàng mất ăn mất ngủ. Chàng cũng không ngờ, lần ái ân vụng trộm, thật ngắn ngủi bất chợt năm xưa, nơi chiếc piano tại nhà Trang lại tạo ra người con chết yểu. Chàng quỳ xuống, ôm chầm lấy ngôi mộ thổn thức, làm Vĩnh chết trân, không hiểu gì. Vĩnh chỉ nghe được những lời than khóc, đầy nước mắt của Huấn:
 -Con ơi, con gái của bố. Sao con không nói cho bố biết? Bố đâu có ngờ là con đã đi tìm bố hở con!
 Thần giao cách cảm của tình cha con như mối giây thiêng liêng, bao trùm lấy Huấn, ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ. Đôi mắt thất thần nơi đứa con bất hạnh, chết yểu, như dày vò thân xác, tâm thần Huấn. Hàng ngày, chàng lê la ngoài ngôi mộ cả mấy tiếng đồng hồ, như tâm sự, thì thầm nói chuyện, tạ lỗi với đứa con xấu số.

 Thấy chồng mình ngày càng xanh xao, biếng ăn, mất ngủ, Thảo đã tìm ra nguyên nhân. Nàng đã đứng thật xa, để Huấn tự do tâm tình với con gái riêng của mình. Nàng không trách chồng mình, nhưng lại đầy lo âu. Nàng tìm cách để gúp chồng mình sống vui vẻ trở lại. Một hôm, Thảo cũng cầm một bó hoa hồng bạch, đứng ngay sau lưng chồng lâm râm cầu nguyện. Huấn bất chợt quay đầu lại. Hai vợ chồng già dắt tay nhau, quỳ xuống trước mộ con, như cầu xin, van nài thượng đế đưa linh hồn con yêu về chốn bình an, vĩnh cửu. Nước mắt dàn dụa của cặp vợ chồng già chan chứa niềm thông cảm, tha thứ, yêu thương, cùng rung lên trong niềm hạnh phúc tuyệt vời, bất tận.
 
 Bùi đình Phùng










Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Ba 2023(Xem: 13322)
"Món cơm nguội rẻ tiền, lúc trước chỉ dành cho người bình dân, lao động, nay rất được ưa thích, nổi tiếng ở Cồn Hến, và đã trở thành món ăn đặc sản của xứ Huế, mà chính người bổn xứ ai cũng ngất ngư vì cay xé lưỡi. Hít hà trong nước mắt khi ăn thì mới đúng điệu."
23 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2893)
"KhônKhông ai đã ở trên đất Mỹ mà không biết ngày Lễ Tạ Ơn – Thanksgiving Day mang ý nghĩa mừng được mùa thu hoạch và cảm tạ Chúa ban cho cuộc sống no đủ, đồng thời cũng để cám ơn những người dân bản địa đã giúp cho những di dân. "
15 Tháng Tám 2022(Xem: 3697)
"Bà nội, thầy mẹ tôi nằm xuống, tới bẩy anh em tôi mươi năm nữa cũng nằm xuống cả, đã có bầy măng non tới bốn chục đứa, mong rằng chúng còn có thể vươn cao hơn và mạnh hơn cả ông bà cha mẹ chúng."
07 Tháng Bảy 2022(Xem: 3666)
"Mình cũng già. Khi bé Nhiên lớn lên mình đâu còn sống với con; gia đình không còn ai, con bé lại bơ vơ lần nữa. Thôi thì cứ để anh em làm quen với nhau. Chờ khi nó lớn lên, ăn học tới nơi tới chốn rồi hẳn cho hay. Còn giờ, thỉnh thoảng dẫn nó xuống làng cho anh em chúng gặp nhau kẻo tội."
13 Tháng Năm 2022(Xem: 4011)
"Tôi phải chờ đến sau ngày 9 tháng 5 mới ngồi gõ “Phiếm Loạn” số 4. Sao thế? Vì tôi nghe lời ông tổng thống nước Nga để xem cuộc duyệt binh mừng đại thắng. Một là đại thắng phát xít Đức trong đệ nhị thế chiến. Hai là đại thắng do “chiến dịch quân sự đặc biệt” đối với nước láng giềng “phát xít” Ukraine."
10 Tháng Ba 2022(Xem: 3798)
"Xin cầu nguyện cho dân Ukraina “không được” giải phóng bởi Nga."
04 Tháng Ba 2022(Xem: 3650)
“Chúng ta như hai dòng sông gặp nhau để rồi cùng chẩy ra biển, hay gặp nhau để rồi lại xa nhau, làm sao biết được anh nhỉ?...Nhưng tại sao anh lại là anh Chương Đà Lạt độ nào!”
23 Tháng Giêng 2022(Xem: 16383)
"tôi vẫn hãnh diện tôi là người Hà Nội. Hà Nội vẫn luôn ở trong trái tim tôi : Hà Nội Quê Hương Trong Trí Nhớ. "
23 Tháng Mười Hai 2021(Xem: 3994)
"Mùa NOEL năm ấy 1975 đã để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi chẳng thể nào quên : “Đêm Thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi”."
23 Tháng Mười Hai 2021(Xem: 3908)
"Cuối đời ôn theo Phật lấy câu : tâm bình thường là đạo nên tụi chị sống an nhàn là đúng rồi. Biết chừng nhờ mả ôn phát mà tụi chị được vậy chứ không thì “ đi ăn mày Tàu” rồi!"
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468