
Đến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui
khi lòng mình rộng mở
và tim mình thắp sáng lên niềm tin yêu vào cuộc sống.

Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi,
và thói xấu này cùng chen chân với lòng kiêu ngạo
trong ngôi nhà bản ngã;
đến một lúc, chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa
để ngắm nhìn tất cả sự mênh mông bát ngát của đất trời.

Đến một lúc, chúng ta nhìn lại và cười vào những trò hề
do chính mình tạo ra,
và chúng ta trở nên trầm lắng
để nghiệm ra tâm hồn cần tĩnh tại dường ngào.

Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của hạnh phúc
trong cuộc sống
không chỉ là đón nhận mà còn là cho đi.




Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi,
thay vào đó chỉ cần một nụ cười,
một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm,
dẫu chỉ là khách qua đường
cũng đủ làm cho ta ấm lòng và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.
ĐẾN MỘT LÚC ...
(Còn tiếp)
|