Cám dỗ cuối cùng (Bùi Đình Phùng)

03 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 17710)
Cám dỗ cuối cùng (Bùi Đình Phùng)

 

 Cám dỗ cuối cùng  

 Bùi đình phùng


 Lòng Vy nặng trĩu, nước mắt đầm đìa, tay thả nhẹ mấy bông hồng xuống quan tài của người bạn thân từ thuở còn thắt bím, tung tăng đùa nghịch của tuổi mộng mơ. Jane ơi, tại sao mày lại rời chúng tao quá sớm như vậy? Mới mấy tháng trước, chúng mình ba đứa, đã cùng nhau chơi đùa tại các sòng bài ở Las Vegas. Vui ơi thật là vui. Mày khoái sà vào mấy chiếc máy megabuck, bỏ ra vài chục dollar, rồi rủ tụi tao cùng kéo. Mày cười tớn tở, hy vọng, đùa cợt rồi la hét vang trời:

 - Trúng megabuck, tụi mình chia ba nghe !

 Cả ba đứa dành dật nhau kéo máy, đứa nào cũng bảo:

 - Để tao kéo, tao mát tay, hên hơn tụi bay.

 Kéo hết máy này tới máy kia, thua bẹt tĩ, chả thấy đứa nào hên, chỉ có sòng bạc nhét đầy hầu bao. Tụi mình tung tăng đi từ sòng bài này tới sòng bài khác, hung hăng băng qua cầu, bắc ngang qua đại lộ Las Vegas, nhí nhảnh như đám con gái mới lớn, trông thật liến khỉ. Đi tới đâu cũng ầm ĩ, cả bọn chẳng coi ai ra củ khoai gì. Chui vô nhà hàng tầu Noodles House trong sòng bạc Bellagio ăn mì, thấy con tôm tươi vĩ đại, ăn ngon rệu nước miếng, mày đòi thêm tô nữa. Ăn xong, với bốn tô mì, một bình trà nóng, cộng thêm tiền típ, cũng mất hơn một trăm dollar. Tao còn nhớ lúc đó, mặt mày trông như cái bị rách, vừa rời khỏi tiệm, vừa rên rỉ:

 - Cái đồ cắt cổ, lần sau ông xí vào tới nữa.

 Tụi tao nháy mắt nhau phì cười. Con Liên đổ dầu vào lửa:

 - Thôi bà ơi, chốn ăn chơi, đừng tiếc của nữa.

 Mày nguây nguẩy, to tiếng cãi lại:

 - Xuống đường Spring Mountain, tới nhà hàng tầu Sam Woo, ăn mì mệt nghỉ, tối đa ba đứa cũng chỉ mất năm mươi đồng mà thôi.

 Tụi tao đành xì xoà:

 - Ừ, để lần sau vậy.

 Đi rảo bộ trước sòng bài Paris, ba đứa thấy người ta tò mò, vây quanh một thanh niên còn trẻ, đang làm trò. Anh chàng này, từ đầu tới chân, kể cả mũ áo, đều được tráng một lớp kim nhũ màu đồng, giống như một pho tượng. Nhưng pho tượng ấy biết cử động. Chân tay, thân hình lắc lư từ từ, nhúc nhích chút một, y như người máy. Có khi anh ta đứng một chân, nghiêng người về phía trước, tạo ra một góc quá nhỏ khá lâu, làm ai cũng đứng tim, sợ anh ta té lăn cù. Nhưng chẳng sao, anh ta vẫn không té, và lại trở về vị trí đứng nghỉ của hai chân. Anh ta còn đứng một chân ngửa người về phía sau nữa. Mọi tác động của anh đều thành thạo, gây bất ngờ, làm khán giả nín thở và họ hoan hô nhiệt liệt. Nhưng điều quan trọng là cái mũ xin tiền của anh ta. Không biết đứng cả ngày như vậy, anh ta được bao nhiêu? Trên con đường chính ấy, còn có cảnh mấy đám người, thấy ai đi qua cũng dúi vào tay dăm ba tấm hình. Cả ba đứa lôi kính ra ngắm kỹ, hỡi ơi, toàn là hình cởi truồng đàn bà, vú to nghễu nghện và số phôn hẹn hò to tướng, trông thật phát khiếp. Bên kia đường, đối diện sòng bài Paris, mặt tiền khách sạn Bellagio sang trọng, tiếng nhạc bắt đầu vang lên hoà cùng với tiếng nước xé trời vút lên cao, làm mọi người dừng bước, say mê ngắm nhìn với vẻ thán phục cho show nước vĩ đại, đang vờn mình tung toé theo điệu nhạc. Điệu nhạc trầm, vòi nước xịt lên từ từ, có khi từ dăm ba feet tới hàng chục feet. Điệu nhạc mạnh, vòi nước xịt lên cao cả mấy trăm feet, gần như vượt quá chiều cao mấy chục tầng lầu của khách sạn to lớn ấy. Hàng chục ngàn vòi nước kéo dài suốt mặt tiền của khách sạn, tạo thành những bức tường nước khổng lồ, khi chúng vút lên cao làm ai cũng ngẩn ngơ nhìn. Coi show nước xong, cả ba đứa kéo nhau vào sòng bài Paris, dạo phố tây, ngồi nhâm nhi cà phê Pháp, ăn bánh mì nóng dòn, mới ra lò và ngắm nhìn thiên hạ tấp nập đi tới đi lui như trẩy hội. Ngồi chơi chán, cả bọn lại kéo nhau mua vé lên tháp Eiffel, cao mấy trăm feet, ngắm cảnh chiều tà của thành phố cờ bạc. Xa xa, nhà cửa dân chúng mới xây san sát. Nghe nói, dân số đã đổ về đây cũng hơn cả một triệu người. 

 Cuối tháng tư, thời tiết của xứ ăn chơi, cờ bạc Las Vegas cũng đã bắt đầu hơi hâm hấp nóng. Màn đêm buông xuống, dù ngày thường, đại lộ Las Vegas cũng tấp nập khách thập phương. Người ta tuôn ra đường phố vừa để hóng mát, vừa để ngắm nhìn ánh đèn muôn mầu thắp sáng rực, đồng thời cũng để thưởng thức miễn phí mấy show ngoài trời như cảnh núi lửa phun rực đỏ trước sòng bạc Mirage, hoạc cảnh ác chiến bắn nhau của đám hải tặc nơi sòng bài Treasure Island. Mấy show ấy có ấn định giờ giấc sẵn.Tuy vậy, muốn tới gần xem cho rõ, người ta cũng phải chen lấn, dành dật thật vất vả.

 Casino, chỗ nào cũng thế. Đủ loại, đủ kiểu chơi, cho tới các loại kéo máy. Từ loại một xu, hai mươi lăm xu cho tới máy một đồng, năm đồng, mười đồng…, với những âm thanh leng keng vui tai khi có người thắng lớn, làm khích động, kích thích những tay chơi khác. Mỗi lần tụi mình được spin, cả ba đứa đứng dậy hò hét :one thousand! one thounsand! one thousand! ầm ĩ cả một góc sòng bài, làm ai cũng ngó nhìn như hoan hô, đồng loã. Hơn tám giờ tối, bàn nhau đi ăn, nghe nói sòng bài Rio có quán buffet đồ biển, thừa mứa tôm hùm, giá cả cũng phải chăng, cả ba bà xồn xồn vội đón taxi vọt qua sòng bài ấy. Vừa mới vào bên trong đã thấy ngay một bàn kéo xì dách, mà người chia bài toàn là phụ nữ trẻ đẹp, ăn mặc chỉ có chiếc xú chiêng nhỏ xíu, hầu như chỉ cốt che đầu vú, còn bộ ngực thỗn thện, phồng lên như hai trái bưởi, phô bày ra ngoài hết trơn. Chiếc xì líp bên dưới cũng bé tí ti, để lồi cả xương hông ra ngoài. Có mấy gã đàn ông đang ngồi chơi xì-dách. Họ lơ là, nhìn thoáng con bài, nhưng mắt lại chăm chăm, háu đói, uống thoả thuê thân thể gợi tình của mấy cô ấy. Mày kéo tay tao, nóí nhỏ:

 - Đánh bài cái con mẹ gì mấy thằng đực rựa kia. Mua dâm bằng mắt thì có. 

 Con Liên phụ họa thêm: 

 - Thì mục đích của sòng bạc cũng chỉ nhắm có bấy nhiêu. Chốn ăn chơi mà mày. Thử làm đàn ông xem, mày có khoái chơi bài kiểu rửa mắt ấy không?

 Trong khi sắp hàng mua vé ăn buffet, cả bọn lại được chiêm ngưỡng show múa hát của các nam nữ diễn viên. Phái nữ ai ai cũng chỉ mặc sì líp và xú chiêng nhỏ xíu, như khoe của. Nhưng không biết của ấy thiệt hay chỉ bằng cao su. Người ta chế ra những chiếc tầu, chiếc buồm chạy lơ lửng trên đầu mọi người.Thỉnh thoảng, những chiếc xâu chuỗi đủ mầu, được các người đẹp tung xuống dưới cho mọi khách thập phương. Ai hên, sẽ lượm được. Ba đứa cũng tốt số, lượm được bốn chiếc xâu chuỗi ấy, đeo vào cổ, mặt mày đứa nào cũng hớn hở như được mẹ cho quà. Xếp hàng quá lâu, cả gần tiếng đồng hồ, đứa nào cũng khoái tôm hùm, xơi hết đĩa này tới đĩa kia, giống như ăn trả thù dân tộc không bằng. Ăn xong, bụng đứa nào cũng căng phồng lên như có bầu ba tháng. Trở về lại sòng bài Aladdin, để xem đứa nào mệt mỏi, có thể leo lên hotel ngủ trước.Về tới sòng này, cũng đã 11 giờ đêm. Mày và tao tìm máy 25 xu để kéo. Liên đòi lên hotel tắm rửa cho hết xui, rồi sẽ xuống kéo máy tiếp. Tới gần ba giờ sáng, cả ba mới lục tục kéo nhau lên hotel để kéo gỗ. Hotel chỉ có hai giường.Tao và Liên chung một giường, còn mày hạnh phúc hơn một mình một cõi, tha hồ dảy dụa, không đụng chạm vào ai. Trời Las Vegas hơi ấm áp, con Liên chỉ mặc chiếc quần xịp đi ngủ. Không biết con này có nhớ chồng không, mà nó cứ ôm chặt lấy tao để khò, làm nhột nhạt khó chịu, mãi tới gần sáng, mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Còn mày, thênh thang một vùng, gáy ầm ĩ như gọi đò sang sông.

 Cuộc họp mặt của ba người bạn từ ba vùng khác nhau tại Hoa Kỳ sau gần hai mươi năm xa cách thật vui nhộn. Giờ này, mỗi đứa một hoàn cảnh. Ai cũng đã gần năm bó. Con cái đa số đều đang tuổi đại học.Tất cả như đang chuẩn bị làm bà ngoại, bà nội. Tao, mới ly dị chồng được một năm, có hai con, một trai, một gái, đang học luật khoa tại trường Harvard. Hiện tao đang làm ngành kế toán cho một công ty tại thủ đô Washington DC. Liên đang làm bà chủ hai tiệm nail tại Houston Texas. Nàng sinh sản khá mắn, có tới bốn đứa con trong vòng sáu năm.Hai đứa con trai mới tốt nghiệp đại học ngành điện toán. Còn hai đứa con gái đang học ngành thương mại. Chồng Liên đang làm nghề khai thuế, cũng khá nổi tiếng và hoạt động hăng say trong cộng đồng người Việt tại vùng ấy. Còn mày, với hai cô nương cũng sắp tốt nghiệp đại học. Người chồng đã mất cách đây bốn năm vì một cơn bạo bệnh. Mày sinh sống tại vùng Little Saigon California, hành nghề địa ốc, và ở vậy, nuôi con, không bao giờ nghĩ tới chuyện tái giá nữa.

 Khi nghe điện thoại của Liên thông báo là mày ốm nặng, tao giật mình, vội mua vé máy bay về California thăm hỏi người bạn tri kỷ. Vô nhà thương Fountain valley, nhìn thấy mày, tao thấy thương vô cùng. Người mày quá xanh xao, hơi thở mệt mỏi, chân tay rất khó cử động. Những ống nước biển cắm chằng chịt trên cơ thể như giúp hồi sinh. Nhân lúc vắng vẻ, hai cô con gái và bà con không có mặt, mày mới dám tâm sự cùng tao chuyện riêng tư của mình:

 “ Nè Vy, tao sắp rời bỏ tụi bay rồi. Tao sẽ đi thật xa, xa ghê gớm lắm, không phải trên mảnh đất của hành tinh này. Có lẽ tao sẽ bay bổng vào một thế giới kỳ quái, vượt không gian và thời gian. Một ngày nào đó, có thể rất gần, nhưng cũng có khi lại rất lâu-đôi khi lên tới hàng mấy chục năm nữa không biết chừng-chúng mình, những đứa bán trời không văn tự, lại có thể gặp nhau. Biết đâu lại chẳng vui nhộn hơn dạo nào chúng mình phá phách tại Las Vegas nhỉ ! Mày đừng làm ra vẻ rầu rĩ nữa Vy ơi. Con người ai cũng có số phận riêng tư của mình. Nếu tin vào định mệnh ấy, chúng ta chả có gì mà phải buồn, sầu thảm héo hon, mà cứ vui nhộn, chấp nhận, thảnh thơi ra đi, phải không Vy? Như mày đã biết, trong thời gian tụi mình cùng học trường Thiên Phước tại Tân Định, tao đã có ý định đi tu. Chỉ khoảng hai năm học chung, tụi bay đã thấy tao biến mất. Không phải tao trốn học. Cũng không phải tao nhà nghèo, không đủ tiền để tới trường bà sơ, nghịch ngợm chung với tụi bay, nhưng tự nhiên tao cảm thấy thân phận đớn đau của con người. Nhất là những con người Việt Nam nghèo khổ, đắm chìm trong thời buổi chiến tranh, chết chóc triền miên từ bao năm nay. Ngay hồi đó, tao đã thổ lộ ý định của mình cho tụi bay biết, nhưng con Liên cứ ghẹo tao:

 -Thôi bà nội ơi, mới nứt mắt ra đã bày đặt suy tư, nghĩ ngợi xa xôi. Cái ngữ như bà, chắc 16 tuổi, tức là năm tới, đã muốn lấy chồng rồi, còn đâu mà đòi đi cứu người, cứu đời nữa. Thấy mấy đứa con trai liếc liếc, chân tay đã cuống quít lên, đạp giầy cả vào chân của tao, còn ra vẻ ta đây làm gì nữa.

 Kể ra hồi đó con Liên cũng có lý. Sắc đẹp hồn nhiên, tươi mát của tao cũng đã bao lần làm đám con trai gần trường mình chọc ghẹo, mê muội. Có những đứa học hơn tụi mình hai, ba lớp. Chúng từ trường Văn Lang, hoặc trường Trần Lục, phóng xe đạp hoặc xe gắn máy ép sát xe đạp của bọn mình trên đường Trần Quang Khải, tán tỉnh vu vơ, tay không quên vuốt ngược mái tóc bôi brillantine bóng láng, sợ có con ruồi nào vô phước đậu vào sẽ té lăn cù xuống đất. Có những đứa sơ ý, đụng cả vào những xe đi ngược chiều té lăn quay, làm tụi mình khoái chí, cười rúc rích. Tao còn nhớ, lúc đó, chính mày đã cao giọng, mắng mấy đứa con trai kia:

 - Đáng đời mấy đứa con trai chọc gái. 

 Thế rồi từ giã tụi bay, tao vô nhà dòng, bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc đời tu trì cũng đầy những gian nan, thử thách. Nhưng tao đã cố gắng, vượt qua tất cả. Sau khi tập sự được gần ba năm, cũng đã bắt đầu làm quen với nếp sống hy sinh tự ái cá nhân, vâng phục bề trên, giúp đỡ khá thành thạo cho bệnh nhân, tao chuẩn bị để khấn trọn đời, trở thành đồ đệ của chúa, tình hình đất nước trở nên bi thảm. Một số dòng tu từ khắp các nơi đã ùn ùn kéo nhau về Sài Gòn lánh nạn. Miền Nam sống thoi thóp, chỉ còn chờ ngày đem nộp cho một chính quyền mới, chế độ xa lạ. Sơ bề trên, theo lệnh của toà tổng giám mục, đã ra lệnh cho toàn thể các tu sinh được quyền tự do chọn lựa: hoặc vẫn ở lại nhà dòng, hoặc rời khỏi nơi đó, về với gia đình để tìm đường thoát khỏi đất nước, để lỡ sau này có chuyện gì không hay xảy ra, sẽ không đổ thừa cho nhà dòng đã ép buộc họ. Với riêng cá nhân tao, dù chưa có lệnh lạc gì, bố tao đã tới ngay nhà dòng, xin cho tao về với gia đình để tiện đường sắp xếp trong việc cao chạy xa bay, thoát khỏi quê hương khói lửa, đoạ đày. Bố tao nói rằng, nếu tao vẫn còn ý định đi tu, ra nước ngoài thiếu gì dòng tu, muốn dòng nào cũng được, miễn là thoát khỏi nơi nguy hiểm này cái đã. Ở với gia đình cả gần ba tuần lễ, tự nhiên tao lại có một tư tưởng mới, một ý nghĩ khác lạ. Nhiều lúc tao cho rằng, ở ngay ngoài đời, cũng là một dòng tu vĩ đại, đâu phải chỉ khép mình trong mầu áo tu trì mới giúp đỡ tha nhân, an ủi kẻ khốn cùng, tật nguyền được. Bởi vậy, cùng gia đình vượt biên, tao đã không còn giữ nguyên ý định đi tu nữa, mà muốn bung ra ngoài đời, khi đã được đi định cư tại bất cứ quốc gia tự do nào.

 Cả họ hàng, hang hốc nhà tao rủ nhau chạy giặc, leo lên chiếc tầu Trường Xuân, đậu chình ình tại bến Bạch Đằng Sài Gòn. Người người lớp lớp chen chúc nhau, chật ních cả khoang tầu vĩ đại. Gần 10 giờ trưa, ngày định mệnh, chiếc tầu ì ạch nổ, mang theo hơn bốn ngàn người khốn khổ, vượt sông Lòng Tảo, trực chỉ bờ biển Vũng Tầu để ra khơi tìm tự do. Nhưng xui xẻo thay, dòng nước chưa đủ cao để tầu lớn vượt qua, nên tàu bị mắc cạn. Một số người nhát gan, sợ bị bắt ngay tại dòng sông này, nên đã nhảy khỏi tàu, bì bõm lội nước vào khu vực gần đó, tìm đường thoát thân. Đa số còn lại, vẫn lo lắng chờ thời, hay phép lạ. Hơn một giờ sau, quả nhiên đấng cứu tinh đã tới. Vị cứu tinh lạ mặt kia, chính là một chiếc tầu kéo vô tình đang lững lờ đi qua. Một số lính tráng trên tầu đã dùng súng ống sẵn có, doạ nạt, bắt tầu kéo ấy dừng lại, giúp kéo chiếc tầu khốn khổ, to xác Trường Xuân, ra khỏi đám cát vô tình, đang cố bám giữ chiếc tầu ấy, không cho nó di chuyển. Kể cũng lạ, một chiếc tàu tí hon, mà lại đủ sức lôi được anh chàng khổng lồ ra khỏi đám cát oan nghiệt. Để tạ ơn đấng cứu tinh, những bó tiền Việt cũng được mọi người ném xuống chiếc tàu ân nhân, tràn ngập khắp bong, tính ra cũng cả trăm triệu. Chẳng ai muốn giữ đám tiền khốn khổ nữa, vì tiền ấy thuộc chế độ cũ, chắc gì chế độ mới sẽ xài tiền ấy? Chiếc tầu vĩ đại không chạy giỏi, nhưng cũng ì ạch ra được tới bãi sau của thị xã Vũng Tầu. Cũng may mắn, vì chế độ mới còn đang hăng say chiến thắng, chưa ngó ngàng gì tới bờ biển, nên dù ì ạch cả đêm tại Vũng Tàu, cũng không ai hỏi han tới. Nhờ trời thương, bốn năm giờ sáng hôm sau, con tầu định mệnh cũng bò ra tới hải phận quốc tế. Ra tới vùng an toàn rồi, con tầu như muốn nghỉ ngơi, không chịu nổ máy nữa. Người ta đành cho tầu trôi theo dòng nước, chờ thời, chờ cứu tinh thứ nhì xuất hiện. Lững lờ trôi theo dòng nước cả hơn một ngày trời, ân nhân thứ hai xuất hiện thật. Đó là chiếc tầu buôn Đan Mạch. Sau khi đã leo lên tầu của ta quan sát, ban chỉ huy của tầu lạ đã đồng ý cứu vớt tất cả đồng bào ta. Hơn bốn ngàn đồng bào được leo lên một thương thuyền vĩ đại, được cho ăn súp, bánh ngọt trái cây hả hê. Vào được con tầu ân nhân này rồi, ai cũng tin chắc, mình đã được an toàn, không sợ lênh đênh bơ vơ trên biển cả mênh mông, vô tận nữa. Chiếc thương thuyền đang trên đường chở hàng hoá tới Hồng Kông, nên cũng mang đồng bào ta tới đó luôn. Khi tới bến, ban chỉ huy tầu Đan Mạch, cũng như thuyền trưởng của ta lại phải thương thuyết, xin phép chính quyền Hồng Kông cho đồng bào xin tị nạn. Nhằm ngay đúng lúc Nữ hoàng Anh tới thăm thuộc địa này, nên chính quyền bản xứ đã mở rộng tay từ bi cứu giúp đoàn người tị nạn Việt Nam khốn khổ đầu tiên.

 Đã sống ở đây trên hai tháng rồi, chưa thấy ai được gọi đi định cư ở một quốc gia đệ tam. Nhiều phái đoàn như Pháp, Mỹ, Úc, Tây Đức…cũng đã tới nơi phỏng vấn, nhưng ai cũng chờ dài cả cổ mà vẫn biệt vô âm tín. Mỗi buổi tối, sau khi cùng gia đình ăn uống, tao hay ra ngoài một ngọn đồi vắng vẻ xa xa để ngắm trăng, hóng gió, hoạc nhìn lũ trẻ chơi đùa, chọc ghẹo nhau dưới chân đồi. Tình cờ, tao gặp ngay một anh chàng, cũng lãng mạng, ngồi chờ trăng lên, mắt nhìn đăm chiêu vào hư không như đang suy tư điều gì. Hỏi ra mới biết, chàng ta tên Tuấn, trung uý không quân. Thời gian ở tại trại càng ngày càng kéo dài. Bốn tháng đã trôi qua trong sự chờ đợi mệt mỏi của bao tâm hồn khao khát tìm tự do, tìm cuộc đời mới. Ai cũng nghĩ rằng, chỉ quá lắm là ba tháng, mọi người đã được chính phủ Mỹ bốc đi rồi, nhất là những người thuộc thành phần quân đội, công chức, làm sở Mỹ trước đây. Tình cảm của tao và Tuấn cũng triển nở theo thời gian dài dằng dặc trong sự chờ đợi mòn mỏi. Gia đình, hầu như không ai để ý nhiều đến chuyện riêng tư của tao và Tuấn. Thực tình, tao cũng chưa biết yêu là cái quái quỷ gì. Một đôi lần, Tuấn cầm tay tao hôn nhẹ làm tao hơi xao xuyến. Chỉ có một lần, Tuấn đã hôn phớt vào môi tao, làm tao ngẩn ngơ một lúc. Nhưng mày cũng biết, nơi chốn tạp nhạp, rất nhiều người dòm ngó, nên tao chỉ ngồi bên Tuấn tán dóc, nói chuyện trời mây, tình hình đất nước, số phận rủi ro của những thân nhân còn kẹt lại chế độ mới. Chưa bao giờ chúng tao tìm một ngõ ngách tối om nào đó để tâm tình hay rơi vào đam mê chất ngất của biết bao cặp nhân tình đã vội vàng hưởng thụ tại nơi hỗn loạn, bấp bênh này.

 Sáu tháng sau, cả họ hàng nhà tao mới được phái đoàn Mỹ bốc qua trại Indian Town Gap thuộc tiểu bang Pensylvania Hoa Kỳ. Nơi đây, quả thật khoẻ khoắn rồi. Mọi người được chính phủ, hoạc cơ quan thiện nguyện cấp quần áo mới, cộng thêm đồ lạnh. Ngày ngày ba bữa, phe ta ùa nhau xếp hàng vào nhà bàn, ăn đồ Mỹ béo bổ, uống nước Coca mát rượi. Ban tối, họ lại được vào rạp hát xem phim cao bồi thả dàn, chẳng cần phải lo nghĩ xa xôi gì hết. Hai tuần sau, Tuấn cũng vào Hoa Kỳ và ở chung một trại với tao. Tao cũng không hiểu tại sao, khi được gặp lại Tuấn tại vùng đất tự do này, lại cảm thấy thật vui vẻ. Hai đứa đã ôm chầm lấy nhau trước sự chứng kiến của mọi người trong gia đình. Nhưng chỉ riêng ông bố, tao thấy ông ấy mặt gườm gườm, như ngầm phản đối thái độ hồ hởi ấy của mọi người. Sau này tao mới biết, bố đang sắp xếp một liên hệ mật thiết với một người bạn già, có đứa con trai đang du học tại Tây Đức. Hình như anh chàng ấy cũng đang để ý tới tao. Dù thời gian ở tại trại ngắn ngủi, nhưng lần này, tao thấy chàng Tuấn có vẻ tin tưởng, yêu đời hơn và đang dự tính một tương lai huy hoàng tại vùng đất này. Tuấn tấn công tình cảm mãnh liệt và bạo dạn hơn, khác hẳn con người ù lì, chán đời như khi còn ở Hong Kong. Trại tị nạn này là những khu nhà bằng gỗ, hai tầng lầu, ngăn cách thành nhiều phòng riêng bởi những bức tường bằng gỗ, cao khoảng bốn feet. Nếu đứng lên, có thể nhìn thấy mặt nhau và tán dóc dễ dàng. Tao cũng không hiểu tại sao, tao lại dễ dàng bị lôi cuốn bởi những ve vuốt, những lời tán tỉnh mới lạ của một người con trai như Tuấn. Có lẽ, một đứa con gái mới lớn, hai mươi tuổi như tao, lần đầu tiên gần gũi con trai đã bị mê hoạc, chưa hiểu cạm bẫy tình trường là gì. Đôi khi, cuộc sống tu trì của mấy năm vừa qua, đã dồn nén tình cảm bén nhậy của người con gái đang tuổi dậy thì như tao. Bây giờ, tự nhiên được khơi dậy, làm tao ngu dại, đâm đầu vào không chút đề phòng, e ngại. Tháng mười hai, thời tiết vùng Pittsburgh lạnh buốt, tao hay vào phòng của Tuấn uống trà Lipton nóng hổi, hớp luôn những lời mật ngọt của chàng. Hai đứa chúng tao ôm ấp nhau với những cái hôn dài bất tận, làm tao như chết ngộp trong hơi thở nóng hổi của Tuấn. Chiếc áo lạnh của hai đứa đã được cởi bớt, chỉ còn lại chiếc áo thường mỏng manh. Hai thân thể ôm ấp, cọ sát, ghì chặt lấy nhau, làm tao nóng ran khắp người. Tuy vậy, tao vẫn còn đủ tỉnh táo để chống lại những cơn cám dỗ tình dục mà Tuấn đòi hỏi với đôi mắt ngầu đỏ, mê muội. Cứ mỗi lần như vậy, tao tìm cách rút lui, làm Tuấn mặt mày tiu nghiủ, bất mãn. Về tới barrack của mình, tao nằm vật xuống giường, mơ mộng một cơn say tình ái chất ngất, làm thân thể tao nóng bừng, rung lên từng hồi, rồi thiếp đi trong rã rời, mệt mỏi. Một ngày trước khi chia tay Tuấn, để cùng gia đình đi định cư một vùng đất mới, tao lại gặp chàng để gọi là tạm biệt. Lần này tụi tao ôm ấp nhau nhiều hơn, lâu hơn và cũng đê mê hơn. Thân thể tao rạo rực khôn lường. Tao như mê muội, ngu đần, để chàng lần mò vào cặp vú căng mọng, thèm khát hơi đàn ông. Nhiều lúc tao như bay bổng trong khoái cảm tuyệt vời và hầu như muốn buông trôi tất cả. Nhưng may mắn thay, có đứa em leo lên phòng Tuấn tìm tao, nói bố đang tìm có việc cần. Tất cả cơn bừng cháy của thể xác như nguội lai ngay. Tao khoác áo lạnh vào và từ biệt chàng trong tiếc nuối. Gần một tháng chờ đợi, cả họ hàng nhà tao cũng được một nhà thờ công giáo bảo trợ về vùng Houston sinh sống. Mỗi cá nhân cũng được hội USCC đưa cho tấm check vài trăm dollar xài chơi. Đồng thời họ cũng thuê nhà, xin trợ cấp tiền chính phủ, giúp ghi danh học Anh văn, học nghề…Vài tháng sau, tao đã nhận được thư Tuấn. Chàng cũng được bảo trợ về tiểu bang Texas, nhưng ở mãi tuốt miền bắc, thành phố Dallas. Tuấn ghi danh học ngành kỹ sư. Còn tao, học nghề làm răng giả. Nghề này kéo dài cũng gần một năm. Trong thư từ qua lại, tao nhắc nhở với Tuấn, nếu thật tình yêu thương tao và muốn tính chuyện lâu dài, năm tới dẫn chú thím xuống Houston gặp bố mẹ tao, xin làm đám hỏi cho danh chính ngôn thuận của những gia đình lễ giáo Việt Nam. Nhưng không hiểu tại sao, những thư từ đáp lễ của Tuấn đều không thấy chàng nhắc nhở tới những đề nghị hợp lý kia. Tao chỉ toàn đọc những lời than thở nhớ nhung, học hành bận rộn, làm thêm công việc bán thời gian để đủ chi dùng…Tự ái của đứa con gái như tao, không cho phép gào xin sự thương xót của Tuấn, mà phải tìm ra hướng đi mới của đời mình.Tao cũng không hiểu tại sao, người con trai lại có thể dễ dàng quên đi những mối tình êm đẹp, chất ngất như vậy. Hay những mối tình thiêng liêng ấy của người con gái mới lớn như tao, chỉ là những mảnh tình vụn vặt của đám đàn ông bay bướm như chàng phi công hào hoa kia? Nghĩ tới đây, tao trở nên phát điên, căm thù Tuấn và liệng cả đám thư cũ, cũng như thư mới vào thùng rác. Tao dặn dò em gái tao là bất cứ thư nào nhận được của Tuấn, em cứ tự động xé đi hay liệng vào thùng rác tuỳ ý. Đúng thời kỳ tao khó chịu, bực bội, cáu kỉnh với mọi người, một chàng trai xa lạ, từ trời Âu tới gõ cửa nhà tìm gặp ông già tao. Chàng trai ấy tên Huân, con ông đốc Hạnh-bạn già của bố, cũng đang cư ngụ tại Houston-. Gặp được bố rồi, họ trò chuyện như pháo rang. Ngay cuối tuần, Huân cùng với bố mẹ chàng, được bố tao mời tới nhà chơi, ăn tối và gọi tao ra ngoài phòng khách trò chuyện tay đôi với chàng lạ mặt. Huân cũng còn trẻ, chắc khoảng hai mươi lăm là cùng, hơn tao bốn tuổi, tốt nghiệp ngành kỹ sư cơ khí tại Tây Đức và mới xin được qua Mỹ đoàn tụ với gia đình. Huân trông cũng cao ráo trắng trẻo, kính trắng đeo dầy cộm. Huân không ra vẻ hào hoa bay bướm như Tuấn, nhưng trông chất phác, thật thà, học thức. Nếu lấy chàng làm chồng, thì ăn chắc mặc bền, không lo lắng lăng nhăng bậy bạ. Do sự cố ý sắp xếp của bố, Huân luôn luôn xuất hiện tại nhà tao, như là người thân thiết từ tám đời nào rồi không bằng. Chàng rủ tao đi xi nê, đi shopping và sắm sửa cho tao đủ thứ. Đôi khi, chàng cũng lãng mạng, lái xe đưa tao tới tận bờ biển Galveston, nghe sóng biển gào thét, ôm vai tao cười nói, vui vẻ hồn nhiên như một em bé. Chàng chưa bao giờ dám hôn tao, mà chỉ cầm tay bóp nhẹ như đang truyền hơi ấm vào tao. Sau bốn tháng làm quen, bố mẹ Huân xin tao về làm dâu cho gia đình nhà họ.Tao không nhận lời ngay, cũng không từ chối hẳn, mà chỉ kéo dài thời gian. Trong thâm tâm, dù ghét Tuấn, tao cũng không thể quên chàng được. Những đam mê chất ngất xưa kia, như còn vương vấn đâu đây, chưa gột rửa, chưa tẩy xoá hết được. Tao cần phải thêm thời gian, cho lòng lắng xuống, cho hình bóng cũ nhạt nhoà hẳn. Nếu không, khi đã lấy Huân rồi, lương tâm tao sẽ cắn rứt, sẽ khốn đốn, vì sẽ mang tiếng là kẻ phản bội, kẻ lường gạt người chồng đầu gối tay ấp… Lý do từ chối tao đưa ra là tao muốn học xong, lấy bằng hành nghề và đi làm một thời gian, nuôi dưỡng bố mẹ già cho tròn chữ hiếu trước khi lập gia đình. Dĩ nhiên, không ai dám phản đối ý kiến hợp lý ấy. Còn Huân, vẫn cứ là người thân, tự do tới nhà tao và cứ rủ tao đi chơi như thường. Và nếu thực sự yêu thương tao, vài năm chờ đợi đâu có ăn thua gì. Thời gian âu cũng là cách thử thách vàng thau cho rõ ràng.

 Sự kiên trì chờ đợi, săn sóc yêu thương tao gần ba năm trời, cũng đủ nói lên tấm chân tình mà Huân đã dành cho tao. Hình bóng Tuấn quả đã xoá nhoà hẳn. Kỷ niệm yêu thương đầu đời khờ dại, u mê của một con bé tu xuất chỉ còn là một kinh nghiệm đắng cay, một tì vết xấu xa, mà tao cần phải gột rửa, tẩy xoá cho hết, để còn thênh thang bước vào một tình yêu chân thật, thánh thiện, không mặc cảm tội lỗi, không lừa dối lương tâm. Hạnh phúc tuyệt vời mà Huân mang đến cho tao sau ngày cưới quả là phần thưởng vô giá mà thượng đế đã ban phát cho gia đình tao. Hai đứa con gái kháu khỉnh ra đời, cách nhau ba năm một, càng làm tao mê say phần thưởng vô giá của một gia đình toàn vẹn. Nhiều lúc tao dang rộng cánh tay, cố gắng ôm chặt lấy chồng, lấy con, nước mắt nhạt nhoà như một kẻ cuồng say trong men nồng hạnh phúc. Chồng tao cũng biết hoà đồng với người vợ, bằng cách uống lấy những dòng nước mắt ngọt ngào, dàn dụa yêu thương. Con cái càng lớn khôn, càng trổ mã xinh đẹp, ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Cuộc sống vật chất cũng tạm đầy đủ, với lương kỹ sư cơ khí cho hãng lọc dầu Texaco của chồng tao. Còn tao, ngày ngày mài, dũa răng giả cho mấy phòng nha sĩ, cũng đủ sống qua ngày.

 Cuộc sống của gia đình tao, tưởng mãi mãi là thiên đường hạ giới. Nhưng mấy năm sau, chồng tao bắt đầu ngã bệnh. Chồng tao không bao giờ hút thuốc, cũng chẳng nghiện rượu như bao đàn ông khác, chỉ thỉnh thoảng cùng tao cụng ly rượu vang đỏ vào bữa tối cho thêm tình tứ, đáng yêu mà thôi. Vậy mà chàng lại bị bệnh chai gan tới thời kỳ khá nặng. Chạy thuốc hết đầu này tới đầu kia, cũng chẳng ăn thua gì. Tới năm sau,  chồng tao ngả bệnh nặng, người gầy ốm, da vàng ủng như nghệ. Ngày chúa rước linh hồn chồng tao cũng tới. Tao đau khổ như người chết đứng, lảm nhảm mê man như người lên cơn sốt kinh niên. Sự mất mát người chồng yêu thương như làm cho không khí gia đình lạnh lẽo. Hai đứa con gái vào năm ấy, con lớn, cháu Uyển đã 19 tuổi đầu đang học năm thứ nhất đại học. Còn con thứ hai, cháu Mona mới 16 tuổi, đang mài đũng quần tại trường trung học. Chờ cho các con nghỉ hè, tao quyết định mang chúng về vùng đất mới, vùng đất đầy nắng ấm, dịu mát quanh năm. Đó là California, nơi cư ngụ đông đảo người Việt tị nạn. Tới vùng đất mới này, tao cũng lựa chọn một nghề khác. Đó là nghề làm địa ốc. Học nghề này cũng chẳng có gì khó khăn. Chỉ cần bỏ ra vài trăm, đi học mất chín ngày chủ nhật, nghe ông thầy Đạt pha trò, tụng một số đề tủ, đã đủ sức phơi phới đi thi lấy bằng hành nghề của tiểu bang rồi. Hành nghề địa ốc cũng dễ mà cũng khó. Vẻ đẹp bề ngoài, cùng tài ăn nói thánh thót như mía lùi cũng giúp khá nhiều cho sự thành công của một chuyên viên địa ốc. Với sắc đẹp sẵn có, lại khéo ăn diện, cùng chiếc xe hơi Mercedes láng bong tao đã thu hút khách hàng khá dễ dàng, nhất là khách hàng đàn ông xồn xồn, mang sẵn trong người máu dê hạng nặng. Một số khách hàng, làm bộ rơi giấy tờ xuống chân của tao, lúc tao đang nhớn nhác lái xe tìm nhà, tìm địa chỉ. Họ cố nhoài người sang, lượm giấy tờ, nhưng thật tình lại muốn liếc nhìn và cọ sát vào đùi non của tao đang hớ hênh phơi ra trong chiếc mini skirt cũn cỡn. Tuy biết, tao cũng cố vờ đi như đứa mù, vì ông khách sộp kia biết đâu chẳng mua căn nhà bạc triệu tao đang dẫn tới. Một vài người khách đàn bà, cỡ tuổi dưới bốn mươi, khi nhờ đi kiếm nhà cũng cứ nhìn chằm chằm vào người tao, rồi lại sờ mó vào quần áo khen lấy khen để. Có người còn ghé sát vào mặt tao, làm bộ hít hà mùi nước hoa, nhưng lại lẹ làng hôn nhẹ trên má, làm tao rùng mình. Trong bụng tao thầm nghĩ: chắc lại gặp bọn đồng tình luyến ái rồi, phải mau mau kiếm cớ rút dù cho lẹ, nếu không, sau này sẽ thật là phiền toái. Dẫn khách hàng đi kiếm nhà đã mệt, khi làm giấy tờ, lại càng rầy rà hơn. Chỉ khi nào ký giấy tờ final escrow mới chắc ăn. Có trường hợp căn nhà đã vô escrow rồi, nhưng không biết vì lý do gì, chủ nhà đổi ý không muốn bán nữa. Khi bị doạ đưa ra luật sư, bồi thường thiệt hại cho người mua, cũng như phải trả tiền commission cho cả hai phía bán, lẫn mua, thì sau khi dằng co vài ngày, người bán lại phải đồng ý bán nhà mình cho người mua. Nhưng đen đủi thay, người mua lại đổi ý, cho rằng mua nhà mà bị trục trặc như vậy, sẽ tạo ra xui xẻo cho công ăn việc làm, đang hái ra tiền của họ. Đó, mày thấy không, nghề nào cũng có cái may, cái rủi của nó. Các cụ thường nói sinh nghề tử nghiệp mà. Nhờ trời thương, vào nghề gần bốn năm nay, tao cũng đã có một tay nghề khá vững vàng. Lợi tức kiếm được cũng rủng rỉnh, sắm sửa được hai căn nhà khá lớn tại vùng Fountain Valley, dư sức nuôi hai cô con gái học thành tài. Bạn bè, đàn ông, đàn bà cùng nghề nghiệp khá đông đảo. Tuy vậy, tao cũng không còn nghĩ gì tới chuyện tái giá, tái chín gì nữa, mà chỉ cốt chăm lo cho hai cục cưng yêu thương kia mà thôi. Một kẻ đàn ông lạ mặt xuất hiện nơi gia đình êm ấm này, chỉ tổ làm cho niềm hạnh phúc ấy tan biến ngay. Một số bạn bè cùng ngành, một số khách hàng khá giả, nhưng ế vợ cũng hay làm bộ tới văn phòng tao giả bộ kiếm nhà, nhưng mục đích chỉ kiếm cớ tới tán tỉnh vu vơ, làm tao bực mình mà thôi. Nhưng, đôi khi vì lịch sự, tao cũng đi chơi với một số đàn ông tại một số vũ trường, hoạc ngồi tán láo tại một số quán ăn. Một vài lần hứng chí, tao cũng uống vài hớp Cognac cho người ngất ngư, ôm ấp, nhẩy slow mùi với vài tay chơi lão luyện. Có những buổi tối, con cái đi chơi hết, chỉ còn lại một mình, tao cũng cảm thấy thật cô đơn. Hình bóng người chồng cũ hiện về, như mơn trớn, ve vuốt, làm cho tao như sống dậy những đam mê, chất ngất của đời sống chồng vợ, mà gần năm năm nay, người tao như lạnh tanh , không hề nghĩ tới. Vy ơi, mày còn nhớ không, mấy tháng trước đây khi gặp tụi bay trên Las Vegas, tao vẫn còn mang cả một bịch số ta đi theo, vì kinh kỳ của tao vẫn nhẩy lung tung, không biết đâu mà rờ, cứ có sẵn cho chắc ăn. Mày đừng tưởng tao là con mụ đàn bà gần hết kinh, nên người đâm ra khó chịu, đổi tính, không còn ham muốn gì tình yêu trai gái nữa. Chớ có bé cái lầm như vậy mà thua to. Thật tình, tao chỉ muốn tiết chế, cố giữ lấy hạnh phúc của gia đình, của niềm yêu thương, kính trọng đang có của con cái, chứ tao cũng chẳng giỏi giang, ngon lành gì hơn ai đâu.

 Sau khi rời Las Vegas, chia tay với tụi bay và để tỏ ra hoà đồng, cũng như làm ra vẻ ta đây chịu chơi với các đồng nghiệp, tao đã theo họ làm một vòng du lịch Việt Nam. Chuyến về thăm quê hương này, bọn tao còn được ghé Bangkok Thái Lan, chơi ba ngày nữa. Vào mùa hè, thời tiết xứ Thái cũng nóng nực như ở quê nhà. Tao chỉ mặc chiếc quần short bằng hàng lụa mỏng manh, nhẹ nhàng và chiếc áo thung hở bụng, hở ngực. Chuyến đi này cũng thật là vui. Đám đông bọn tao lên tới mười mạng, gồm bốn bà, sáu ông, đủ mọi lứa tuổi. Sàng sàng, ngang ngửa tuổi tao hay cao hơn vài năm có ba ông, một bà. Đám người còn lại đa số dưới bốn mươi, trên ba chục cái xuân xanh. Trong đám mày râu năm bó kia, có một chàng goá vợ cũng hay xa xôi tán tỉnh tao. Vẻ bề ngoài, trông chàng ta khá bảnh trai, cao lớn, mồm mép tán gái dẻo kẹo, nhưng mặt mày hơi xanh xao, bệnh hoạn. Chàng này, nhân dịp được đi chơi chung, cũng hay ti toe, lăng xăng, làm ra vẻ nghĩa hiệp, giúp tao đủ mọi thứ. Kể ra, nếu có kẻ làm cận vệ không lương, hầu hạ mình đủ thứ, cũng là điều tốt, chứ có mất mát gì đâu mà thiệt thòi, phải không mày? Những lần đi chợ ngoài trời, ăn trái cây tươi, rẻ, ngon, tao lại còn mua mang về hotel ăn cho đã thèm, đã có chàng kia hăng hái xách dùm rồi. Xứ Phật giáo này, đâu đâu cũng đủ loại chùa chiền. Loại chùa vĩ đại, dát vàng rực rỡ, là loại chùa trong hoàng cung. Người dân ở đây hầu như họ thích chế độ quân chủ. Bất cứ hàng quán nào, tao cũng thấy họ trang trọng treo hình đấng quân vương trong bộ đại phục, với vẻ mặt tươi sáng, đeo kính trắng đầy vẻ học thức. Tao cũng theo đám người vui nhộn, mua vé vào xem những vũ nữ sexy. Đám vũ nữ ấy, xinh đẹp, thân hình cân đối, ai trông cũng mê. Nhưng mày biết không, họ chỉ là những thằng đực rựa cải giống, hoặc sửa sang laị khắp bộ phận cho thành con gái mỹ miều. Muốn chụp hình chung với đám giả gái ấy, cũng mất mấy chục dollar. Cá nhân tao, dại gì mất tiền lãng xẹt như vậy. Sau đó tới màn rủ nhau đi đấm bóp, tắm hơi. Nghe đám đàn ông xì xèo to nhỏ, rồi cười rúc rích: nào là năm mươi phần trăm, nào là một trăm phần trăm…Muốn hỏi cho kỹ hơn, chẳng ai nói thêm gì. Họ chỉ ỡm ờ trả lời là cứ thử thì biết liền. Bị chạm tự ái và khơi dậy óc tò mò, tao cũng đua đòi đi thử một lần cho biết. Sau khi trầm mình xuống spa cho máy đấm bóp, tao được chỉ dẫn vào phòng đấm bóp. Phòng này thuộc loại đặc biệt, chung quanh dát kiếng trong suốt thoang thoảng mùi nước hoa êm dịu của đàn bà. Nằm dài trên chiếc bàn có lót một lớp nệm mỏng, tao có thể thấy hết thân hình mình. Hai cô gái Thái trẻ trung xinh xắn, mặc quần short trắng thật ngắn để hở hai cặp mông tròn lẳn. Bên trên cột hờ hững chiếc khăn bằng hàng lụa mỏng manh, như muốn phơi bầy hai đầu vú nhọn hoắt và gần hết bộ ngực to lớn, khiêu khích đám đàn ông. Mới đầu tao nằm xấp, trần truồng. Hai cô gái kia dùng những bàn tay mềm mại xoa nắn, vuốt ve rất điệu nghệ. Họ nắn bóp từ ngón chân, bàn chân, bắp chân, bắp đùi, rồi từ từ lên tới mông, tới bụng, tới lưng, tới vai, cánh tay, bàn tay cho tới ngón tay. Tao nằm thư dãn, thoải mái, mắt nhắm nghiền cho đã gân cốt. Sang tới phần nằm ngửa, họ hỏi tao có muốn tiếp tục nữa không. Tao gật đầu đại, vì tao cũng không hiểu họ sẽ làm gì. Lần này, ngoài phần nắn bóp bắp thịt, họ còn xoa nắn luôn những bộ phận nhạy cảm của đàn bà. Cơ thể tao lúc ấy, tự nhiên run lên bần bật, sung sướng, dẫy dụa, đến nỗi một đứa con gái phải giữ chặt lấy tay. Mắt tao mơ màng, đê mê. Về tới hotel, cơn rạo rực như vẫn còn nóng cháy, thì chàng địa ốc đi chung ùa vào phòng, mời tao uống rượu Cognac thơm lừng. Tao cụng ly, ừng ực hết ly này tới ly khác như tay chơi sành đời. Thân thể tao nóng hừng hực, loạng choạng, ngả ập vào người đồng hành, rồi ngủ thiếp đi, không biết gì. Nửa đêm tỉnh thức, thấy thân hình mình chỉ còn duy nhất chiếc áo thung cũn cỡn, xô lệch, nằm đè lên người đàn ông kia. Biết chuyện gì đã xảy ra, tao đuổi người ấy ra khỏi phòng.

 Hai tuần du lịch kế tiếp ở quê hương, tao thấy phong cảnh nước mình thật là tuyệt đẹp. Những vẻ đẹp thiên nhiên như vịnh Tiên Sa, Ngũ hành Sơn ở miền trung, vịnh Hạ Long, đỉnh núi mù sương Sapa ở ngoài bắc, đều làm cho tao nhớ đời.

 Về tới Mỹ đã hơn một tuần lễ, tao cảm thấy cơ thể có triệu chứng bất thường. Bất cứ nơi nào của cơ thể cũng ngứa ngáy khó chịu. Đi khám bác sĩ về da, họ cũng không tìm ra bệnh gì. Sau đó, tao vô nhà thương Fountain Valley để họ thử máu, xét nghiệm đủ loại. Gần ba tuần lễ, tao không ăn uống được gì. Cứ ngửi thấy mùi đồ ăn, đồ uống là tao nôn thốc nôn tháo, như người đàn bà ốm nghén. Cơn ngứa ngáy, càng ngày càng gia tăng. Tao như muốn cắn xé, cào cấu cơ thể mình thành trăm mảnh cho đã cơn khó chịu. Vì không ăn uống gì được, nên cơ thể tao mới hao mòn, ốm đói như thế này. Cuối cùng, một nhóm bác sĩ họp lại tuyên bố: tao đã bị một loại siêu vi trùng xâm nhập. Sự lây lan có thể do việc làm tình với một người nào đó đã chứa sẵn loại vi trùng khốn kiếp ấy. Nghe các bác sĩ phán xong, tao ngây người ra và nhớ lại giây phút say sưa, khờ dại mất lý trí, xấu hổ. Sau đó, tao năn nỉ bác sĩ đừng bao giờ nói rõ bệnh trạng của tao cho bất cứ người thân nào biết, nhất là hai đứa con gái của tao. Nếu ai gạn hỏi, bác sĩ chỉ cần nói là tao bị một thứ siêu vi trùng kỳ lạ xâm nhập, mà y khoa thời nay chưa có loại thuốc nào trị được.

 Vy ơi, mày là người đầu tiên, tao tâm sự về nguyên do bệnh trạng của tao. Tao cũng xin mày dấu diếm dùm, đừng nói cho bất cứ bạn bè xa gần nào hay. Cơn cám dỗ cuối cùng kia, quả thật, tao đã phải trả cái giá quá đắt. Cái giá ấy đánh đổi cả bằng tính mạng của mình. Không biết có đáng không Vy ?” 

 

 Vy chỉ biết lắc đầu trong làn nước mắt dàn dụa, thương thay cho người bạn đau khổ, xấu số. Những tâm tư thầm kín, dấu tận đáy lòng của Jane, giờ đây đã có dịp bung ra ,vỡ oà, làm cho kẻ ra đi nhẹ nhàng, thanh thản.Vy nắm chặt đôi bàn tay càng ngày càng lạnh buốt của Jane. Mắt Jane từ từ khép kín lại. Nàng đã ra đi bình an. Đôi môi tái mét, như vẫn còn mấp máy mấy câu giã từ, vĩnh biệt…

 

  

 

 

 

  

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Mười 2010(Xem: 15346)
Đôi mắt Rời khỏi ngôi chợ Costco đông nghẹt, Huấn vẫn còn ám ảnh bởi đôi mắt oán hận, xa vắng của người thiếu nữ xa lạ. Bùi Đình Phùng
13 Tháng Mười 2010(Xem: 16705)
CHUYỆN PHIẾM CHỮ NGHĨA Trong ngôn ngữ Việt Nam có nhiều tiếng (để nói) và nhiều chữ (để viết) là ch ữ kép, tức hai chữ đi liền nhau mà chúng ta nghe đã quá quen dù là danh từ, động từ hoặc tĩnh từ. HKC, VK (Texas)
12 Tháng Mười 2010(Xem: 15194)
Con Chim Phượng Trên Thân Thể Nàng Lê Uyên Phương “Nghe hết những băng nhạc, xem anh trình diễn và đọc hết 9, 10 tập nhạc của anh, cũng chưa hiểu anh nhiều bằng một lần tôi đọc truyện ngắn và tùy bút “Không có mây trên thành phố Los Angeles “ của anh.....” Nông Kim Ấn.
29 Tháng Tám 2010(Xem: 14045)
15 Tháng Tám 2010(Xem: 53179)
Cái Nốt Ruồi Và chợt như do linh tính, tôi chồm tới bàn học, chụp vội cuốn Thánh Kinh , mở ra để tìm tấm ảnh. Tấm ảnh vẫn còn đó, nhưng bây giờ... đã thành một tờ giấy trắng. Khuôn mặt của người trong ảnh, mà tôi còn thấy rõ ràng ngày hôm qua, đã hầu như hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn lại một chấm tròn đen nho nhỏ nằm ở vị trí cũ của cái nốt ruồi duyên. Trần Văn Lương
04 Tháng Tám 2010(Xem: 56552)
Cuối cùn g nàng trở thành kẻ độc hành già nua nơi xứ người. Niềm vui, nếu có, cũng chỉ vay mượn củ a dăm ba đứa cháu líu lo những loại ngôn ngữ xa lạ. Bùi đình Phùng
20 Tháng Sáu 2010(Xem: 57269)
ÔNG KÝ GIÀ SỞ ĐOAN Mihail Sadoveanu (Người dịch: Hoàng Ngọc Nguyên) Khi đến thị trấn này, ông Grigorian, người đứng đầu văn phòng quan thuế và láng giềng của tôi, đã để ý ngay vẻ đau khổ và lo lắng hằn trên nét mặt của ông già Dutu.
26 Tháng Tư 2010(Xem: 52465)
Hình bóng mờ nhạt của bà Tư xưa kia chập chờn,lởn vởn trong ký ức non dại của thời ấu thơ làm John thiếp đi trong giấc ngủ êm đẹp như có bàn tay êm dịu, trìu mến của người mẹ hiền ôm ấp nâng niu… Bùi Đình Phùng
SINH HOẠT
MINH XÁC QUAN ĐIỂM
- Website do một ít Thụ Nhân chung sức, dù rộng mở đến tất cả đồng môn trong tình thân hữu, nhưng không nhân danh hay đại diện tập thể nào.

- Quan điểm của bài viết trong Diễn Đàn là của cá nhân tác giả, không hẳn phản ánh quan điểm chung của Ban Biên Tập và những người tham gia Diễn Đàn.
KHÁCH THĂM VIẾNG
99,468