Chuyện
người Samurai
Một vị samurai đến thu nợ
của người đánh cá.
Người đánh cá nói: “Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi
không có đồng nào để trả ngài.”
Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập
tức.
Rất nhanh trí, người đánh cá nói: “Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi
khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận.”
Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm
xuống. “Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như
vậy. Đôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ
cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đó chỉ thiếu một xu thôi
chắc chắn ta sẽ giết ngươi.”
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì
không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình
và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên
lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột
nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: “Đừng hành động khi
đang giận dữ.”
Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động
lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó
chính là mẹ ông.
Ông gào lên: “Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả
hai người rồi!”
Vợ ông giải thích: “Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã
cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng.”
Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai. “Năm vừa qua thật
tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa”,
người đánh cá phấn khởi nói.
“Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi.” Vị samurai trả lời, “Ngươi đã trả
nợ rồi.”
Một câu chuyện ngụ ngôn rất
hay.
Trong đời tôi cũng đã có vài lần xảy ra
tương tự như chuyện sau đây :
Vợ tôi, khi người còn khỏe mạnh cùng tôi đi chùa lạy Phật. Vợ tôi
và tôi vừa chấp tay lạy Phật thì nghe vị thầy tu đang giảng
đạo-pháp thao thao bất tuyệt. Bổng có một bà cụ già bước đến bên vị
tu sĩ hỏi xin thầy ngừng ở đây để cho bà hỏi thầy một câu. Vậy thì
người tu sĩ bỏ cuốn sách xuống và bắt đầu quở trách bà cụ nầy oang
oang trên máy vi âm: "Tôi đang thuyết giảng mà sao bà làm tôi
cụt hứng không còn nhớ tôi đọc đến chổ nào nữa".. "Bà
.....Bà...... Bà......V. V. V........ Bà không được làm như vậy nữa
nghe chưa?"
Tôi nghe lời mạt sát của ông nầy rất chướng tai. Tôi giận cho thái
độ xỉ mạ của ông đối với người già cả. Tôi liền bảo nhà tôi ngưng
lạy và lui ra để tôi vào gọi ông thầy chùa nầy hỏi vì sao ông mạt
sát người già cả. Phật, thầy nào dạy ông làm điều nầy? Ông đã tu
được bao nhiêu năm mà ông không trấn tỉnh được sự sân-si? Tôi vừa
nói vậy với vợ tôi thì vợ tôi bảo rằng: " Người ta đã sai, sân
si quá. Bây giờ anh cũng sân si nữa thì chúng ta đi chùa làm
gì?
Tôi nghe vợ tôi nói quá phải. Tôi đành theo nàng đi về nhà và lạy
tượng phật ở nhà. Tôi xin hứa với tượng Phật rằng từ nay con không
còn hành động trong cơn nóng giận nữa. Từ đó vợ tôi thương quý tôi
nhiều hơn. Nàng bảo: " Sao dạo nầy trông anh hiền như Bụt
vậy?" Tôi bảo nàng: Tôi nhớ chuyện đi chùa hôm ấy. Tôi đã
thành Phật rồi .
Hòn Đá
Ném Đi
Văn hào Nga Leon Tonstoï
có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau: Có một người hành khất nọ đến
trước cửa nhà của một người giàu có để xin bố thí. Một đồng xu nhỏ
hay một miếng bánh vụn, đó là tất cả những gì người ăn xin chờ đợi
nơi người giàu có. Nhưng, mặc cho người khốn khổ van xin, người
giàu có vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Đến một lúc không còn chịu nổi
những lời van xin của người hành khất, thay vì bố thí, người giàu
đã lấy đá ném vào con người khốn khổ.
Người hành
khất lặng lẽ nhặt lấy hòn đá cho vào bị rồi thì thầm trong miệng:
"Ta mang hòn đá này cho đến ngày nhà người sa cơ thất thế. Ta
sẽ dùng nó để ném trả lại ngươi".
Đi đâu, người hành khất cũng mang theo hòn đá ấy. Tâm hồn ông lúc
nào cũng cưu mang sự báo thù.
Năm tháng qua đi. Lời chúc dữ của người hành khất đã thành sự thật.
Vì biển lận, người giàu có bị tước đoạt tất cả tài sản và bị tống
giam vào ngục. Ngày hôm đó, người hành khất chứng kiến cảnh người
ta áp giải người giàu vào tù ngục. Nỗi căm hờn sôi sục trong lòng
ông. Ông đi theo đoàn người áp tải. Tay
ông không rời bỏ hòn đá mà người giàu đã ném vào người ông cách đây
mười mấy năm. Ông muốn ném hòn đá đó vào người tù để rửa sạch mối
nhục hằng đeo đẳng bên ông. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy gương mặt
tiều tụy đáng thương của kẻ đang bị cùm tay, người hành khất thả
nhẹ hòn đá xuống đất rồi tự nhủ: "Tại sao ta lại phải mang nặng hòn đá
này từ bao nhiêu năm qua? Con
người này, giờ đây, cũng chỉ là một con người khốn khổ như
ta".
Tha thứ là điều khó khăn nhất nhưng cũng là điều
cao cả nhất.
Trao
ban tiền của, trao ban thì giờ, trao ban chính mạng sống mình là
điều xem ra dễ làm hơn trao ban lòng tha thứ.
Tha thứ
là tuyệt đỉnh của yêu thương bởi vì tha thứ là yêu thương chính kẻ
thù của mình.
|