Paul Verlaine
Chanson D' Automne
Les sanglots longs
Des violons
De l'automne
Blessent mon coeur
D'une Langueur
Monotone.
Tout suffocant
Et blême, quand
Sonne l'heure,
Je me souviens
Des jours anciens
Et Je pleure;
Et je m'envais
Au vent mauvais
Qui m'emporte
Deca, dela,
Pareil a la
Feuille morte.
Thu Ca
Vỹ cầm
Nức nở
Mùa thu
Gieo vào tâm khảm
Âm u
Niềm sầu.
Không gian
Ngột ngạt
Buồn đau
Thời gian giục giã
Về đâu
Kiếp người.
Vọng về
Đất nước
Mù khơi
Khóc thương quê mẹ
Một trời
Thê lương
Ra đi
Theo gió
Đoạn trường
Rày đây
Mai đó
Nghìn phương lá vàng.
MPH phỏng dịch
Gửi ý kiến của bạn