Câu Chuyện Sau Tháng Tư Buồn
Tình cờ đọc,
xúc cảm, về một bài thơ
Lưu Thị Bích Đào, tên một người, chưa bao giờ quen biê’t
Nhưng chị và tôi co’ cùng dòng ma’u Việt
Một tổ quô’c oanh liệt tên gọi Việt Nam
Cần Thơ, ngày ấy đê’n thật bàng hoàng
Chị chê’t để lòng người úa vàng la’ đổ
Chuyện buồn!
Đau nghiệt ngã thê lương
Xo’t thân ai, một vì sao xâ’u sô’
Ôi, những hô’ sâu năm tha’ng tận đa’y mồ
Thương qua’, một quê hương và tình người
vụn vỡ
Bích
Đào là ai
tôi chưa hề gặp mặt
Nhưng cũng như chị, tôi lạc mất
một quê hương
Cũng như chị, túng quẩn, uất hận cùng đường
Ngang qua nhà cũ mà bước
đau lạc lõng
Bích Đào! là ai
tôi chưa từng biê’t
Nhưng tên chị ray rư’t cõi hồn riêng
Bởi tên chị hoà muôn vạn nỗi niềm
Bởi thân xa’c dập vùi đau đâ’t Việt
Chị ra đi
Đã bao mùa la’ đổ
Cuộc hành trình vạn khổ tìm dấu quê hương
Ôi một dân tộc can trường,
nhưng vận nươ’c còn vương mang chưa tỏ
Lời ai viê’t để hồn ta mă‘t đỏ
Lô’i đi về tủi hổ vơ’i tiên nhân
Việt Nam ơi! Chị Đào ơi, hồn thiêng co’ đợi
mong
Xin phù trợ cuộc hành trình cư’u quô’c
Nguyễn Hùng Sơn/smc