Khoảnh khắc mùa hoa đào |
|
|
|
Hoa đào là biểu tượng của mùa xuân Đà Lạt. Cứ “mỗi năm hoa đào nở” thì lại thấy... những bác phó nhòm bốn phương và nhất là từ Tp.HCM tụ hội về đây. Có người nói vui: Ra đường cứ thấy anh nào mang túi xách cồng kềnh, mắt láo liên tứ phía như đạo chích thì đích thị đó là dân nhiếp ảnh ở phương xa mới đến. Và khi đã tìm xong chỗ ở, vác đồ nghề ra đường thì các anh nhiếp ảnh này lùng xục khắp nơi chẳng khác gì công an đi truy lùng thủ phạm. Người nào cũng thầm hy vọng “tổ đãi” cho một vài bức ảnh tâm đắc nếu không sử dụng cho ảnh lịch năm tới thì cũng thoả mãn được cái thôi thúc của cảm hứng trào dâng mà mùa xuân phố núi hào phóng ban phát. Hoa đào và đất trời Đà Lạt là một mô-tip “kinh điển” thường xuyên xuất hiện trên những bộ lịch phong cảnh và báo Tết của cả trung ương lẫn địa phương. Dân làng ảnh các nơi kéo lên phố núi mùa xuân cũng chỉ vì màu hoa ấy. Hết hoa đào với nhà Thuỷ Tạ lại hoa đào với sân golf hay với tháp vi-ba bưu điện. Khi hoa đào hồng gối lên trời xanh mây trắng hết “ăn” thì lại bùng ra hoa đào bên thác đổ hay hoa đào thấp thoáng bóng Langbiang... Hoa đào và trời xuân Đà Lạt đã trở thành một thứ men say đối với dân nhiếp ảnh. CLB Nhiếp ảnh Hội LHTN hàng năm cứ vào Tết tây lại có một chuyến sáng tác ở Đà Lạt. Các “chuyên gia” ảnh lịch phong cảnh như Hoàng Thế Nhiệm, Quang Minh, Nguyễn Thịnh... hầu như năm nào cũng có mặt ở cao nguyên. Suốt hai năm liền vào mùa này, Hoàng Quốc Khánh từ Tp.HCM liên tục gọi điện thoại từng ngày hỏi thăm nắng có đẹp không, đào đã nở chưa. Gọi mãi cho Thanh sợ phiền, Khánh lại lần lượt gọi cho Long, Sơn và tôi. Cả bốn chúng tôi đều phải nhẫn nại chịu đựng những cú điện thoại dễ thương... dai dẳng ấy và khi báo tin đào vừa nở thì ngay hôm sau Khánh đã ngồi uống cà phê với chúng tôi, mặt hớn hở như mùa xuân! Hoa đào chậm rộ nhưng lại mau tàn. Cảnh Đà Lạt mùa xuân chỉ ăn ảnh khi hoa đào nở rộ nhất và lá chưa trổ xanh um. Nhưng chụp ảnh hoa đào không phải dễ. Chụp đâu cũng thấy vướng dây điện! Ai cũng cố tìm cho riêng mình một góc máy khác lạ, tránh né được các vật chướng ngại phá đám. Nếu người nào tìm được một địa thế hay khung cảnh độc đáo chưa từng có ai khai thác thì đó là một bí mật ngàn vàng. Bí mật ấy chỉ “bật mí” trên bộ lịch năm tới và thế là những người khác vội vàng tìm đến khai thác. Dân làng ảnh tứ phương thiếu điều “đánh ghen” nhau vì hoa đào. Một chuyện có thật đã xảy ra năm nọ: Một nhà nhiếp ảnh “dã tâm” nhanh tay lẹ mắt tìm được một cành đào đẹp ở một cảnh trí thuận lợi, chụp ảnh thoả thê xong liền chặt luôn cành đào ấy. Một người khác đến sau chỉ một ngày đành... ngậm ngùi ôm hận quay về Tp.HCM viết bài cho báo Tuổi Trẻ tố cáo để đở... tức. Chỉ có hoa đào là vẫn thuỷ chung, rộng lượng, vẫn lặng lẽ gửi cho đời thông điệp mùa xuân và tặng cho người những khoảnh khắc say. Rồi cũng bất ngờ như khi đào nở rộ, một sáng ra phố ta thấy những hàng đào trên con dốc đổ xuống bờ hồ chợt xanh rờn màu lá mới và những đoá thắm hồng kia rụng đầy trên vĩa hè, lòng thoáng bồi hồi như mình vừa mới đánh mất điều gì. Dưới nắng mai, cái sắc hồng của hoa đào rụng dài trên nền nhựa đường xám lạnh lại càng rực rỡ đến chói lọi. Tôi lục tìm trong ký ức hình ảnh của mình và chợt nhận ra: Hình như không có dân làng ảnh nào hướng máy xuống những cánh đào đã rụng dưới chân...
(CTXH.WEB) |