Dạo:
Trời Phi đã nức hương lài,
Thương thay đất Việt đêm dài chưa
tan.
Cóc cuối tuần:
Chừng Nào Hoa Sen Nở
Người muốn
hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Để không còn xiềng xích đỏ trên vai.
Trời Phi châu đã sực nức hương lài,
Bao chế độ độc tài đang tan rã.
Nhưng đất Việt vẫn ngày thêm tơi
tả,
Chốn đọa đày, dân vất
vả lầm than,
Mấy mươi năm dưới nanh vuốt bạo tàn,
Cánh cửa nhỏ Thiên đàng chưa lần mở.
Người tự hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Cho mẹ già hết than thở ngày đêm,
Khóc cháu con: đứa chết lúc vượt biên,
Đứa trại cấm, đứa triền miên đói rạc.
Dân đen xơ xác,
Đám cầm quyền độc ác gian ngoa,
Vét tiền ra ngoại quốc sống xa hoa,
Nào "du học",
nào sắm nhà, xây chợ.
Người khẽ hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Để dân lành trút bỏ
bớt phiền lo,
Được đi
về chốn thờ phượng tự do,
Chẳng phải chịu trò "xin cho" quái
đản.
Đời với đạo cũng cùng chung kiếp
nạn,
Bị cướp dần hết tài sản đất
đai.
Dân cất tiếng kêu nài,
Máu lại đổ dưới bàn tay man rợ.
Người buồn
hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Cho dân không phải bỏ xứ xa nhà.
Bao năm rồi không chinh chiến can qua,
Hàng xuất cảng vẫn toàn là thân
xác.
Nhân phẩm Việt ngày càng thêm rẻ
mạt,
Chữ tiết trinh đem bán chác chợ
đời.
Lũ có quyền mải ngập mặt ăn chơi,
Dân thấp cổ khắp phương trời ở
đợ.
Người khóc hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Để giang san của Quốc tổ Hùng Vương,
Không trở thành Tây Tạng
hoặc Tân Cương,
Thân mất nước nẻo đoạn trường
trôi giạt.
Lãnh thổ Việt, đất con Hồng cháu Lạc,
Đã bán dần cho lũ
giặc Bắc phương.
Ngư dân mình kiếm sống giữa đại dương,
Bị chúng giết, xác tàn nương sóng vỡ.
Người lại hỏi chừng nào hoa sen
nở,
Cho non sông rạng rỡ bóng cờ
vàng,
Tháng Tư về quét sạch
hết màu tang,
Dân được thấy cửa Thiên đàng rộng mở.
x
x x
Cánh hoa đó sẽ có ngày rộ
nở,
Khi người dân chẳng còn sợ bạo
quyền,
Nắm tay nhau cùng can đảm
đứng lên,
Quyết tranh đấu dựng lại nền dân chủ.
Cành sen Việt, dù bao năm héo
rũ,
Vẫn kiên trì qua giấc ngủ gian nan,
Vẫn lất lây trong đau
khổ ngút ngàn,
Vẫn đợi nắng về xóa tan bóng tối.
Xương trắng
người vô tội,
Đã thành phân vun bón
cội hoa gầy,
Để từng phút từng giây,
Trong tuyệt
vọng, âm thầm cây trổ nụ.
Dòng nước mắt tưới trên mồ vô
chủ,
Thác máu đào tuôn đổ
suốt ngày đêm,
Đã thấm vào ao nước
nhỏ bình yên,
Giọt nối giọt, nuôi chồi thêm lớn mạnh.
Hận vong quốc bao năm dài canh
cánh,
Nỗi oan khiên bất hạnh của muôn nhà,
Sẽ trở nên tia nắng
ấm ngọc ngà,
Đánh thức dậy cành hoa đang trăn
trở.
x
x x
Xin cứ hỏi chừng nào hoa sẽ
nở,
Nhưng nếu người chẳng còn nhớ biển
Đông,
Vì sao mình
phải khoác áo lưu vong,
Hoa có nở
cũng tàn trong uất hận.
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc Hận 4/2011